Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Những day dứt cuối mùa

Rồi cũng đến lúc cuối mùa.
Cuối mùa hè. Lúc mưa rào rạt lúc nắng cháy da. Dẫu biết là mùa thu nơi đây chỉ thoáng qua như một khoảnh khắc, nhưng cuối mùa hè rồi, những hoài niệm cũng rưng rưng. Lá me rơi theo gió cũng yểu điệu hơn. Sáng ni cưỡi xe máy đi làm, như một người thành thị. Chợt thấy mất mát quá nhiều. Thấy nhớ thương những buổi dạo phố trên đôi chân, tư lự, an nhiên. Chỉ những lúc ấy, Sài Gòn mới mộng mơ, mới xinh xắn, mới dịu dàng.
Cuối mùa mưa. Xao xuyến những buổi tối ôm gối nghe mưa rơi, thèm và nhớ những chiếc dù ký túc, những xác phượng cháy đỏ dưới làn nước... Vẫn biết cái oái ăm của đất trời khi đột nhiên mưa đổ, là cái ý nhị của mùa, nhưng sự lóng ngóng giữa phố phường đông đúc vẫn khiến mình mong mưa đừng rơi vào chiều nữa.
Cuối mùa sinh viên. Nét mộng mơ cũng thôi không chiếm hữu nếp nghĩ, để con bé mới bước chân vào đời tỉnh táo hơn trong đời sống áo cơm. Sống như một công chức nhàn nhã, ở nhà thuê, đi làm thuê, không có không gian riêng, không có sáng tạo mới... suốt đêm vùi mình trong nỗi nhớ nhà và những quyển sách cũ, mà tranh đấu cái lý do bám trụ lại vùng đất lạ này.
Cuối mùa...
Phải, có rất nhiều thứ đã đi đến cung đường cuối. Cần rũ mình để bỏ lớp vỏ cũ, mà vươn vai lớn lên. Nghĩa là phải thay đổi. Có thể nói, tôi đang ở vòng xoáy biến chuyển khá lớn của đời mình, về tinh thần, về suy nghĩ, về nơi ở, về cách ở và cách sống. Càng sống, càng hiểu rõ mình hơn, càng nhìn rõ mình hơn, và mỗi ngày đang cố hoàn thiện mình. Thì ra, có những thời mình đã như thế, thật tốt, nhưng bây giờ mà vẫn như những thời trước ấy, thì không còn tốt nữa. Mình phải chuyển mình. Phải loại bỏ những cái chưa hay mà bồi đắp những điều hay hơn.
Phải tập chứ, khó lắm khi thích nghi với cuộc sống, mà còn khó hơn khi thích nghi với chính mình.
Rứa đó. Mỗi ngày trôi mang một dấu ấn mới. Lòng cũng thêm nhiều vết thương. Đúng thế, từ bỏ một số điều, chẳng phải sẽ để lại những vết thương sao? Chẳng sao, đau một chút, rồi sẽ hết. Trên cái nền còn quá khiêm tốn của bản thân mình, sẽ dần dần mọc lên nhiều mầm xanh, rồi nhiều nhánh cành tươi tốt của những điều tươi đẹp.
Cuối mùa...? Cuối mùa gì rồi, mà sao cuối tuần muốn rủ bạn đi chơi, đi uống cà phê... cũng khựng lại ngại ngần rồi thôi?
Có lẽ đã cuối mùa bồng bột. Muốn dành thời gian nhiều hơn cho chính mình, đi làm tàn phá những thói quen và thú vui kinh khủng. Phải chấn chỉnh mình trước đã, rồi mới vui vẻ với bạn bè một cách hoàn toàn được.
Những buổi tối này, nằm nghe mưa, rồi đọc sách, đọc chậm rãi để hưởng thụ sự giàu có và nhàn rỗi của mình, rồi nghe nhạc - và day dứt. Day dứt không phải chỉ có một hướng cảm xúc tiêu cực. Day dứt khi nghe nhạc, ấy là vì với mỗi giai điệu, mỗi ca từ, mỗi bài hát đều gợi lên những cảm xúc xa xôi mà mãnh liệt, và lòng đã không nguôi thương nhớ lại trào lên lưu luyến, và lòng mình cứ thế mà day dứt thôi. Lan man như gió ấy, và lòng cứ nhói đau. Có lẽ, đó cũng là một vết thương, khi mình đi xa một thời của quá khứ.
Dựa vào những vết thương ấy, mà tôi lớn lên.
Khi tôi lớn lên, thế giới thật buồn! 

***
Riêng hôm nay, nhận được khá nhiều tin buồn. Không đơn thuần là buồn, những cái tin ấy chứa đựng rất nhiều những ân tình trong đó, cho nên người nhận - là mình đây, trong khoảng chới với của nghĩ suy chín chắn - đã cảm thấy bồn chồn, lo lắng, đau đớn và hoang mang.
Chỉ trong một khoảng rất ngắn thôi, trước khi tỉnh táo nhìn nhận rõ vấn đề, đã khiến cho mình thấu hơn lúc nào hết, là sự nhỏ bé và bất lực của một cá thể.
Về phương diện tình cảm nói riêng, cái hữu hạn của mình đây so với cái vô hạn của cuộc đời là không thể với tới được, cho nên phải biết chấp nhận có nhiều điều nhiều thứ, chỉ có thể nghĩ đến thôi, mà không thể chạm tay vào...
***
Chà, lại mưa rồi. Mưa nhỏ thôi. Hạt rơi khẽ và đều lắm. Ngay sau sự cảm nhận ấy là đường về. Đường về có mưa, mình không có áo mưa, mà chỉ có một mình thôi, chắc sẽ lạnh.