Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Trưởng thành

Hơn 2 năm bỏ bê viết lách, bỏ hoang ngôi nhà này chỉ vì những lý do không đâu. Nhiều lúc ngồi nhìn trang giấy trắng đến lạnh người và trong lòng đầy ắp những điều muốn viết, mình đã tự hỏi rằng, có phải tình yêu văn chương đối với mình hời hợt đến nỗi, lúc này đây cũng chẳng gõ được dòng nào?
Mà đúng là chẳng gõ được dòng nào cả. Thấy trống trải đến hoang lạnh, và rồi, lòng mình cứ thế mất đi một chỗ để bám víu.
Từ 22 tuổi, cho đến 25 tuổi, khoảng cách là bao xa? Mà đọc lại thấy mình khác nhiều quá! Con người "đời" hơn, mà sao chữ nghĩa nhạt thếch?
Con người "chợ" hơn, mà sao hoài bão nhạt mờ?
Phần nông nổi nhất của tuổi trẻ trôi qua chưa thì mình không biết, chỉ biết là mình đương sực tỉnh một giấc mộng. Bởi mình, mình đã TRƯỞNG THÀNH.
19 tuổi, khoảng trời thật đẹp. Nhưng chẳng thể 19 mãi, vì thời gian còn lại của mỗi đời người có là bao, chẳng dám nói trước được nữa là...
Dù sao thì cũng đã lên đến đỉnh của tuổi trẻ, 25.
Mừng tháng 7 mình sinh ra đời, dù năm nay quá nhiều nỗi đau gắn với số 7 tang tóc.

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Không biết gọi tên là gì

Đang gõ trang thứ hai của một truyện ngắn dài mười bảy trang.
Có một nhân vật là một cụ bà cô đơn. Ráng gõ thêm mấy chữ, rồi ngưng lại. Và không hiểu vì sao lòng đau nhói và nhớ quay quắt bà ngoại của mình.
"Răng lần ni con đi lâu về dữ rứa?"
Lần nói chuyện điện thoại cách đây đã ba tháng rồi. Ngoại hỏi như rứa, và con trả lời rằng, con đi làm rồi, tết con về nghe ngoại. 
Nghe tết, sao xa ngái.
Vé đã mua rồi. Mà vẫn chưa có cái cảm giác "tết như đã nằm trong tay".
Bỗng nhớ câu hỏi của chính mình cách đây hơn mười năm "Răng anh Hai đi học lâu về dữ rứa?" sau đám tang của anh có mấy ngày. Sao mà mình mong chờ, mình bồn chồn, mình khắc khoải khi hỏi ngoại câu này đến thế. Ngoại chảy nước mắt. Nước mắt của mình thì để dành cho rất nhiều năm sau mới chảy, của một sự chấp nhận thực tế quá muộn màng.
Bây giờ, mình lại để cho ngoại phải ngóng trông. Mà mình đã chết đâu, vẫn còn sống đây mà.
Có lẽ, không biết gọi tên là gì, vì mình chẳng bao giờ muốn nói hai chữ "bất hiếu".
Đời sống thì ngắn ngủi, sống thì vội vàng, thời gian dành cho những việc không-phải-là-quan-trọng-nhất là nhiều, lại còn muốn thời gian trôi qua nhanh thật nhanh nữa? Này, hãy mau tới tết đi, cho tôi được sống trong tổ ấm, cho tôi được làm tròn nghĩa vụ của tình yêu thương.
...

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Chè Dung

Một phát hiện mới làm chấn động cả cơ quan: Chè mình đang uống không phải là chè xanh, mà là chè Dung! Tức là chè làm từ lá của cây Dung??? 
Thế thì kiếp sau có thể mình sẽ làm cây Dung để bị người ta vặt lá, sấy khô rồi hãm lấy nước uống mất! 
Nghĩ rứa đó. Thật sự thì mình cũng muốn làm cái cây xanh, không đi được, nhưng có sức sống thật mãnh liệt. Dù có dễ dàng bị người ta vặt lá, bẻ cành, đâm chém các kiểu, nhưng bù lại, mình chẳng dễ chết đi chút nào.
Tự nhiên nhớ tới mấy cây lớn trên sân trường mình dưới Thủ Đức, thấy thương dễ sợ!
Tình hình chỉ chấn động tới đây thôi, mỗi ngày mình đều uống vài cốc chè Dung. He he he. Dung uống chè Dung. Rứa mà hồi trước cứ tưởng bà chủ xưởng chè tên Dung cơ!
*
Đã đổi hình nền máy tính. Để ảnh hai nhóc em. Hai đứa đang rất vui vẻ, tươi cười nhìn mình mỗi buổi sáng và mỗi buổi chiều. Buổi sáng thì bảo: Hai đi làm sớm thế! Buổi chiều thì bảo: Hai đã có một ngày làm việc chăm chỉ rồi đấy! Về nhà nghỉ ngơi đi. Hihi. 
Nói chớ, công việc mỗi lúc một nhiều, và mình chẳng tung tăng như trước được nữa. Cứ y như đi làm rồi thì tốc độ già đi tăng lên hay sao ấy.
Lại thêm cứ suốt ngày chúi mũi vào Hồn Việt và những tờ báo, quyển sách khác, làm mình đã trầm nay còn trầm hơn! Kiểu này phải tìm cách cột chặt "người ta" lại, kẻo bị bỏ thì đảm bảo ế dài cổ. He he. 
*
Mới đi Tiền Giang về. Vui. Rất vui. Và mệt.
Lần đầu tiên được đi miền Tây, mà lại đi bằng xe máy. Đã thấu hiểu "bụi đường, chân mỏi" một cách sâu sắc, thấm thía. 
Vào Long An thì dừng chân bên quán nước mía võng. Ngắm nghía trời đất, thấy vừa nhớ thương quê ngoại, vừa thấy quý mến khoảng trời xanh mênh mông ở đây. Thì ra, sống ở thành phố lâu quá, xúc cảm về thiên nhiên cũng ngủ quên mất!
Chạy xe đường dài, gió cứ hát vi vu bên tai. Thị xã Gò Công làm mình vừa nhớ thành phố Đà Nẵng, vừa nhớ quê hương Quảng Nam. Dường như, miền quê nào cũng giống giống nhau, nhất là vẻ yên ả, ngọt lành.
Đã biết dập bia, dù chưa được chuyên nghiệp và thuần thục lắm. Bỗng nghĩ đến cảnh về nhà, đi xuống nghĩa trang tìm mộ ông cố. Mộ ông cố khắc bia bằng chữ Hán, bị thất lạc lâu nay mà mấy cậu vẫn chưa tìm ra (do không biết đọc chữ Hán). Chuyến này mình về mà được cho đi tìm thì tha hồ mà nở mũi nhé! Tìm ra mộ, rồi dập bia, về nhà dịch ra, lưu lại cho con cháu đời sau, như rứa thật là tốt quá!  Các cháu sẽ thấy vai trò của một cháu ngoại là mình đây! He he. Khoái chí! Rồi biết đâu ông ngoại sẽ nương theo giấc mơ mà về vỗ đầu mình, khen vài câu.
Nhiều cảm xúc, không biết để đâu cho hết. Nhiều kỷ niệm, có lẽ sẽ đầy ắp ngăn hoài vọng. Nhưng đặc biệt nhất mình và bé em được đi du lịch một chuyến, gắn với hành trình văn hóa. Mình biết thêm các danh nhân văn hóa, biết thêm một số chuyện lịch sử, đó là thu hoạch lớn mà chỉ học sách vở thôi chẳng bao giờ mình biết được.
Lại nghĩ lung tung đến cái đề tài nghiên cứu khoa học, nếu thời ngu ngơ kia (cuối năm 3, đầu năm 4) mà mình được cái vốn thực tế như bây giờ, thì có lẽ đề tài sẽ hay hơn nữa, thực tế hơn nữa. Còn hứa hẹn, để làm thêm, đóng góp thêm cho quê hương, thì chẳng biết đến bao giờ! 
Sự cuốn đi của công việc, của tất bật, của lo toan, của cuộc đời... thật không lường trước được.
Rồi đi Cai Lậy. Được tặng một chuỗi hạt màu đen. Mình rất vui. Và mỗi buổi tối đã dành thời gian tĩnh tâm trước khi nhào vô giấc ngủ như một kẻ thiếu ngủ đã mấy ngày.
Đi, nhìn, và nghĩ. Chỉ có rứa thôi, nếu không muốn kể ăn nhậu, ngủ nghê vô đây. Mình đã học, đã biết, đã hiểu được thêm nhiều. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn là rứa đó ta ơi!
Tiếc là đã không đi miền Tây sớm hơn!
Mặc dù trong tâm tưởng, lúc nào cũng nghĩ đến miền Tây bằng hình ảnh ngồi xuồng và vườn trái cây.  Hôm nay mới rõ thêm, không gian văn hóa hiện diện khắp mọi nơi trên đất nước mình, cần phải đi, phải gom góp lại, để để dành cho mai sau. Để gìn giữ bản sắc Việt Nam.
Sau hai ngày "du hí" (he he, khoái chữ này quá), mình trở về mệt lử lúc 12 giờ khuya chủ nhật. Sáng thứ hai lại mang bộ mặt ngơ ngác đi làm. Và đã có biến chuyển không ngờ. Đó là mỗi buổi sáng đã dậy sớm tập thể dục, tập môn đi bộ ở công viên Lê Văn Tám.
Khúc thức dậy thì thật là một cuộc tranh đấu quyết liệt. Nhưng khi đã xuống nhà thì hối tiếc biết bao nhiêu thời gian qua đã ngủ muộn, đã ngủ như một con mèo lười. Không khí buổi sáng thật trong lành, mát mẻ và khoan khoái. Không khí tập thể dục mới hào hứng và rộn rã làm sao. Đi bộ và nhìn ngắm, rồi lại nghĩ suy. Có lẽ nhớ nhất thời năm nhất ngây thơ, mỗi sáng đều kéo nhau đi bộ rồi chạy bộ rồi lại đi bộ và tám chuyện. Nhớ cả những người tình nguyện làm huấn luyện viên tập chạy bộ cho mình nữa. Không gian ấy, chẳng thể nào quên được!
Đang tất bật cho vòng chung kết Euréka. Chợt thấy con người sinh viên trong mình sống lại. Được suy nghĩ, được chạy tới chạy lui cho một công trình, được sáng tạo, và chuẩn bị cho một buổi bảo vệ đề tài với những đối thủ rất ngang sức, rất xứng đáng.
Có lẽ lần này mình làm hướng dẫn viên du lịch các bạn ạ! Phải đi may áo dài gấp thôi!  Áo dài màu vàng. Nếu được, sau này, mình sẽ sắm một tủ áo dài đủ các màu. 

Rỗi

Đang lụi cụi với bao nhiêu chuyện. Bỗng nhiên như một phép màu, mình chợt quên hết mọi thứ. Và thấy mình rảnh rỗi. Quên bài báo khoa học sắp đến hạn nộp, quên bài trình chiếu phải đầu tư công phu, quên phải tập diễn thuyết, quên phải dọn kho, quên phải đăng bài, quên phải giải tỏa những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu cần được thành hình, quên phải tập hợp những bài viết cũ, viết bài cộng tác, những cuộc thi viết đang đợi chờ...
Thế đấy, tự nhiên thấy mình rỗi. Và mình làm một việc sao lưu, là cóp những bài viết bên bờ lốc yahoo qua đây cất. Dù sao thì cái này cũng chả ai biết, có viết nhăng viết cuội thì cũng không ảnh hưởng mấy. Viết văn cũng như sống thôi, chẳng thể nào cứ đàng hoàng, đạo mạo mãi được, cũng có lúc hở ra cho điên với chớ! He he.
Bài này viết vào một ngày thứ hai. 
LUNG TUNG
Đêm qua mất ngủ.
Lý do không có gì đặc biệt. Một là do ham coi "Cặp đôi hoàn hảo", nguyên nhân sâu xa là "mê" giáo sư Xoay. Hai là do hai ngày cuối tuần ngủ nhiều quá rồi. Ngủ không thấy mặt trời luôn. Ba là do ăn vặt nhiều quá, khó ngủ. He he.
Nhìn lại như rứa để thấy rằng mình chẳng gương mẫu gì. Nhất là những ngày cuối tuần.
Nhớ thời sinh viên xa xưa, đêm nào cũng khuya lơ mới đi ngủ. Năm nhất là do phong trào ngủ muộn của ký túc xá, lại do cái tật ham viết lách của dân văn chương. Năm hai do ham vui các chương trình, kế hoạch, công văn, giấy tờ này nọ. Từ học kỳ hai năm hai trở đi thì thức khuya để hiểu các cụ. Phiên âm, dịch nghĩa, hư từ, với cả điển cố. Và suốt thời sinh viên, không thể không kể đến các bạn sách thân yêu. Mỗi lần đi mua sách về là hỡi ôi, thức qua đêm lúc nào cũng không biết. Cũng có những cuốn "Thiên thần và ác quỷ", "Ăn mày dĩ vãng", "Nỗi buồn chiến tranh"... thì đặc biệt hơn. Đọc xong khoảng 2 - 3 giờ sáng, nhưng sau đó sợ quá không dám ngủ tiếp. Tội nghiệp mình, gan Giun nhỏ quá mà!
Từ lúc ti toe đi dịch sổ bộ bên Trung tâm Lưu trữ Quốc gia II, mình bắt đầu tập tành điều độ. Ngủ sớm, dậy sớm, ăn đúng bữa, uống đủ nước. Đến khi làm Cộng tác viên cho Trung tâm Nghiên cứu Quốc học, mình càng chuyên tâm sống điều độ. Và bây giờ, đã là người lớn thật sự, đi làm rồi, thì phải bắt đầu quan tâm đến sức khỏe, chế độ ăn uống ngủ nghỉ của mình thật nghiêm túc. Vậy mà, những cuối tuần vẫn lộn tùng phèo cả lên.
Thời sinh viên mộng mơ đa cảm, có thể trắng đêm vì một ly cà phê, một nỗi nhớ bạn, một cơn mưa, một tiếng ghi-ta... 
Nghĩ lại thấy cũng phục mình thiệt!
Chừ á, cứ cuối tuần thì lại không muốn ngủ sớm. Đọc một quyển truyện vừa phải, hoặc một quyển truyện dày với hứa hẹn sẽ ngủ đúng giờ, bao giờ cũng kết thúc khi quyển truyện đến hồi chán ngắt hoặc hết trang. Lúc đó, mình sẽ ôm một khối sầu to tướng lặng lẽ ngẫm nghĩ. Sau rồi, mở những bản nhạc say đắm của các thời kỳ khác nhau lên ru ngủ mình. Rồi lại lặng lẽ mơ tưởng về những thời kỳ say đắm ấy. Lúc ngủ được hẳn đã gần sáng. Khi mở mắt ra thì có lẽ đã đến trưa. Một bên tự trách mình hư hỏng, một bên lại gạt đi, rằng, bao lâu mới chiều được mình. Rứa là tiếp tục bê bối một ngày rưỡi nghỉ còn lại. Xem phim, đi dạo công viên, đọc truyện, đi lang thang...
Kết quả là sáng thứ hai nào cũng lơ ngơ đi làm. Mặt mày vẫn tươi tỉnh (đương nhiên), nhưng ruột gan thì sầu héo, cầu mong cho mau đến giờ nghỉ trưa.
Hôm nay là một sáng thứ hai như rứa. Nhưng thứ hai này không kết thúc bằng một giấc ngủ trưa mà dài đằng đẵng. Mở màn bằng việc đi lấy báo ở nhà in. Tiếp theo là bữa trưa tại nhà hàng gì đó mà toàn cơ quan được TS Bùi Kha mời. Bắt đầu đi lúc 12h30 trưa, nhập bữa lúc 1h00. Về tới cơ quan đã 2h00, đố ngủ được, đành phải làm việc tiếp. Đến 2h30 thì được làm y tá, cạo gió cho chị Hằng. 3h30 tiếp tục sự nghiệp quảng bá Hồn Việt. 4h30, hết giờ làm việc. Hí hửng dọn đồ về thì sực nhớ không cầm theo chìa khóa phòng. Kiểu này ít nhất 5h15 mới có người ở phòng cho mà về. Cho nên ngồi ngắc ngư gõ vài dòng tự sự này đây!
Nhân tiện cũng kể buổi hẹn hò tối qua. Bắt đầu tại quán O Xuân. Món Huế ở đây không ngon, nhưng bù lại những người đi hẹn hò bọn mình thú vị và hấp dẫn nhau. Tiếp đến là ghé xe bắp rang bơ. Rồi ghé quán dừa thơm. Rồi dạo công viên. Rồi ghé xe cá viên. Chụp được nhiều ảnh đẹp. Hí hí.
Mình vẫn khoái những quy ước của riêng nhau. Của riêng những người bạn đặc biệt.
Sinh nhật mình, mình là nhất! Bạn có quyền đãi đằng mình, có quyền làm mình vui, có quyền làm mình bất ngờ,...
Đơn giản, nhưng mà hết mình. Phải không bạn? Món quà không nặng về vật chất. Địa điểm hẹn hò chẳng cao sang. Chỉ có niềm vui là nhiều, và rất thật.

Bài này cũng viết vào thứ hai, khi nghĩ vẩn vơ về bạn bè và những ngày xa xôi.
TRẦM TƯ CHÚT
Lâu lâu, lại ngồi ngẫm nghĩ về nhiều thứ. Cao hứng, lại ngồi giảng giải về vài thứ, cho hai bé em cùng phòng nghe (tội bọn nó), he he.
Đầu tiên, nghĩ về nghề nghiệp mình. Một chiến sĩ thật sự trên mặt trận văn hóa. Định viết bài khoe với ông ngoại, nhưng mình không rõ trên thiên đàng có mạng và ông ngoại có thể đọc bờ lốc được hay không, nên còn chần chừ (làm biếng) chưa viết. Nhưng thật sự, có nhiều điều cần phải nghĩ suy, cân nhắc, đắn đo, tính toán... lắm. Không thể trình bày rõ được. Nhưng chắc chắn là như thế. Đầu óc mình đã nhiều lần nhảy múa những nơ ron như đánh đàn tơ rưng, chỉ để nghĩ về nghề nghiệp của mình. 
Sau đó, nghĩ về tương lai. Nghĩ đến chồng con. Và rồi, ngay lập tức nghĩ đến gia đình. Ba, má, hai đứa em. Vừa nghĩ vừa nhớ nhiều thứ, nên tốc độ tăng lên mà chẳng đi được đến đâu.
Lại nghĩ đến bạn bè. Những triết lý xa xưa về bạn bè chạy đâu mất. Chừ chỉ biết, quanh mình còn có ai, ai cho mình niềm vui, mình nhớ đến những ai. Ai, đấy chính là bạn đó. Nghĩ chi cho mệt, triết lý chi cho cao siêu. Nhưng mình vẫn nhớ những buổi lang thang vô định, những buổi cà phê hẹn hò, nhớ đêm trắng, nhớ những bài thơ ngày cũ... Mình nhớ cả những quy ước với bạn, màu đỏ là màu của khát khao, màu xanh hy vọng, màu xanh bình yên, màu vàng rực rỡ, vững chãi, màu trắng tinh khôi, màu đen huyền bí, màu tím mộng mơ, màu hồng hạnh phúc...  Nghĩ và thấy vui vui. Mình đi giải mã chính mình. Hộp lập phương ba màu, kim tự tháp bí ẩn, đàn cá tung tăng, những chuỗi hạt bình yên... Lâu rồi chưa làm gì tặng cho ai hết! (thở dài)
Mỗi ngày đi làm vẫn uống nhiều ly chè xanh Thái Nguyên. Thấy mình đặc biệt.
Vẫn ngậm một hột xí muội. Thấy mình hạnh phúc.
Vẫn đọc những tâm sự cũ của mình, của bạn bè. Thấy mình có nhiều nhớ tiếc!
Thỉnh thoảng vẫn thấy những cuộc thi viết. Đam mê vẫn có, mà lòng hăm hở chẳng còn.
Đôi khi muốn viết những điều đang ấp ủ trong lòng. Vậy mà, cứ lừng khừng, cho đến một lúc nào đó, những điều ấp ủ cũng rời bỏ mình mà tan vào ngày bề bộn.
Ôi, căn gác, sao chật hẹp đến thế. Và mình, thèm biết mấy một góc riêng tư.
Thèm về nhà. Ấm áp.
Nhưng cũng thèm khoảng trời Sài Gòn chật hẹp này. Để từ đó tung bay...
***
Đọc lại chính mình, thấy cũng hay hay. Nhưng đôi khi sự e dè vô hình nào đó cản trở, để những lời gan ruột sắp nói bỗng hóa nhẹ tênh!

Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Hạnh phúc nhỏ!

Có những lúc tỉnh dậy, thấy trong lòng đầy những vết thương.
Những vết thương đã cũ rồi, lâu rồi không nghĩ tới, cũng không nhớ tới, có khi không có chút ấn tượng nào cả. Thản nhiên nhìn về phía sau lưng, mỉm cười, rồi bước tiếp. Lưu luyến nhiều, nhưng vấn vương làm chi?
Vậy mà, có những lúc tỉnh dậy, những vết thương cũ lại oằn mình lên đau đớn, mới hay trong giấc mơ đêm qua, mình đã khóc thật nhiều cho những ngày xưa và người cũ...
***
Sáng nay bất chợt mưa, cơ quan vẫn bị cái máy lạnh mới khủng bố, lạnh như mùa đông, còn lòng mình thì băng giá.
Đêm qua không mơ nữa, mà thức trắng với những hoài niệm xa xôi. Những hoài niệm đủ làm mình rơi nước mắt, và những nỗi đau khiến lòng mình dửng dưng. Mỗi một bài hát là một câu chuyện nào đó, mang một ý nghĩa gì đấy, còn mình, chông chênh giữa tất cả, đầu óc dữ dội cuồng phong của nghĩ suy, đêm tĩnh lặng mà giông bão. Và mình, ngỡ vô tâm, lại nhớ nhiều đến thế!
***
Tôi vốn không mê những chuyện tình cảm sướt mướt, những pha lãng mạn hình thức, những gian dối tầm thường...
Tôi chỉ thích lãng mạn từ trong tâm hồn, với những điều nhỏ nhặt mà ý nghĩa, tôi mê một tình yêu nồng nàn, không màu mè nhưng son sắt, tôi thích sự chân thành có thể khuấy động tâm tư...
Ấy thế mà, trong đêm trắng của riêng mình, tôi đã nhớ đến những gian dối, những điều không hay, những nỗi đau xé lòng khi bị bội phản... Thôi thì thế thôi, cả đời được bao lần thâm quầng mắt, hao mòn tim vì những điều đã ngủ yên đâu! 
***
Hạnh phúc nhỏ nhoi chỉ là mỗi sáng mở hộp thư điện tử, có 1 bức thư gửi vài dòng cho mình, âu yếm, sẻ chia; mở nick yahoo, thấy có tin nhắn ai đó hỏi thăm, mở điện thoại; thấy tin nhắn chúc ngủ ngon mà ai đó trước giấc ngủ muộn đã kịp nhớ đến mình...
Mỗi lúc mở hộp thư điện tử, chỉ có những công việc, thông báo hay những tin rác; yahoo nhiều tin nhắn lắm, toàn là tin nhắn cho lại số điện thoại như lời mình đã thỉnh cầu; mở điện thoại, thấy trống trơn, hay có tin nhắn xin số điện thoại, danh bạ mình đã mất rồi, từ bây giờ chắc cũng không còn tin nhắn như thế nữa...
Hạnh phúc nhỏ nhoi là được đi dạo vào buổi chiều tối hay sáng sớm, hay được ngồi ở quán vỉa hè nào đó ngắm mưa, hay ai đó đi đâu xa mua về cho mình món quà nhỏ...
***
Hạnh phúc nhỏ nhoi là mỗi ngày một ly chè xanh thơm nóng. Hít hà nhớ thuở chưa đi học lăn lê ở nhà ông bà ngoại. Nhớ một lần trong lúc đang chơi nghịch vội vã chạy xuống bếp uống nhầm nước thuốc của ông ngoại. Đắng không thể tả. Ấy là nước lá diệp hạ châu, hay là nước cây chó đẻ.
Hạnh phúc là mỗi ngày cầm cái chuông nhỏ lên lắc một cái, để nghe ngân nga âm thanh xa vắng, và trong lòng thầm rao "Ai cà rem không?" Rồi lại ngồi nhớ những chú bán cà rem ngày bé, những cây cà rem ngày xưa sao mà ngon quá chừng. Nhớ cả câu chuyện của một cựu chiến binh mà mình từng đọc, "Đại tá giữa đời thường"... 
Nhớ đủ thứ...
Hạnh phúc là nghe tiếng ba má và hai đứa em trong điện thoại, và lòng lại nôn nao đấu tranh ở hay về...
Buồn cười nhỉ, cái tuổi trẻ bồng bột và lắm mộng tưởng này. Đã xác định thứ gì là quý nhất của đời mình, thế mà vẫn mải mê với những thứ không đâu.
***
Đêm qua nằm gác tay lên trán, bỗng thấy nếu không có tình yêu, Sài Gòn đối với mình thật vô nghĩa... Ở nhà trọ, đi xe máy, nghe tiếng ồn, bạn bè gần đó mà cũng xa thật xa...

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Thuần chất!

Đêm trước nằm nghe radio, chuyên mục "Khúc nhạc tình", lúc ấy đã hơn 22h rồi. Đeo tai nghe nên cảm giác mình đang ở trong căn phòng của mình, đóng kín cửa, tắt điện và mở những bài nhạc mình rất thích. Ôi cái thuở tung tăng ấy, bao giờ mình mới tìm lại được cho mình một góc riêng êm đềm như rứa?
Nằm nhắm mắt, nghe những sẻ chia, tâm tình của mọi người, chợt muốn diễn đạt mình. Những giai điệu yêu thích rộn rã chạy ra, chờ được mình lựa chọn. Chợt mình dừng lại, biết tặng cho ai bây chừ? Mình có người bạn nào giữ thói quen nghe radio, nghe chuyên mục này mỗi tối 2, 4, 6, và cũng đang chờ đợi một món quà của mình? Hình như là không có, hoặc là, mình không hề biết. Lâu nay chia sẻ tình cảm, hiếm khi chia sẻ thói quen, và cũng quên mất những chương trình thú vị như thế này, mà gửi gắm cho nhau nhiều điều...
Bỗng nghe thư của một độc giả, cô đã đáng tuổi má mình rồi, một tâm hồn lãng mạn - mình cảm nhận được, và tới khi nghe cô nói muốn tặng cho chính mình, mình cảm thấy vui sướng như tìm được tri kỷ. Hi hi.
Cứ như thế, đêm thứ 4 của mình trôi đi thật ngọt, với bóng tối khi khép hai mắt, với những lời thủ thỉ, với những bài hát rung động lòng người, và những suy nghĩ lan man...
Cuối chương trình là bài hát "Em và tôi" do Thanh Lam hát, giọng thuần của ngày xưa. Mình nghe, và cuộn trong nỗi buồn, nỗi buồn không duyên cớ, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc không thể tả.
Sáng nay, ngồi lùng một số bài hát "Em và tôi", nghe thử từng bài một. Nghe Thanh Lam uốn éo cái giọng, đột nhiên phát bực. Kiếm mãi mới được một bài hát xưa xưa, mà tự nhiên nghe không có cảm giác gì. Lại ngồi suy tư, rằng, có những điều chỉ làm ta hạnh phúc trong khoảnh khắc thôi. Và tiếc nuối...
Nhưng phải công nhận rằng, trời có mắt, và mình đây ăn ở thật hiền lành. He he. Cuối cùng cũng kiếm ra, bản "Em và tôi" đã được nghe trong chương trình "Khúc nhạc tình". Ngồi nghe nguyên buổi sáng, ai nói gì cũng nghe một cách rất lơ mơ, làm việc rất hăng say, và trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc quá đỗi.
Nếu sắp tới đây, mình tìm được ai đó có cùng sở thích nghe radio mỗi tối 2, 4, 6 thì nhất định sẽ gửi tặng người đó một bài hát ý nghĩa, địa chỉ e-mail của chương trình đã lưu sẵn lại đây rồi nè.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Những day dứt cuối mùa

Rồi cũng đến lúc cuối mùa.
Cuối mùa hè. Lúc mưa rào rạt lúc nắng cháy da. Dẫu biết là mùa thu nơi đây chỉ thoáng qua như một khoảnh khắc, nhưng cuối mùa hè rồi, những hoài niệm cũng rưng rưng. Lá me rơi theo gió cũng yểu điệu hơn. Sáng ni cưỡi xe máy đi làm, như một người thành thị. Chợt thấy mất mát quá nhiều. Thấy nhớ thương những buổi dạo phố trên đôi chân, tư lự, an nhiên. Chỉ những lúc ấy, Sài Gòn mới mộng mơ, mới xinh xắn, mới dịu dàng.
Cuối mùa mưa. Xao xuyến những buổi tối ôm gối nghe mưa rơi, thèm và nhớ những chiếc dù ký túc, những xác phượng cháy đỏ dưới làn nước... Vẫn biết cái oái ăm của đất trời khi đột nhiên mưa đổ, là cái ý nhị của mùa, nhưng sự lóng ngóng giữa phố phường đông đúc vẫn khiến mình mong mưa đừng rơi vào chiều nữa.
Cuối mùa sinh viên. Nét mộng mơ cũng thôi không chiếm hữu nếp nghĩ, để con bé mới bước chân vào đời tỉnh táo hơn trong đời sống áo cơm. Sống như một công chức nhàn nhã, ở nhà thuê, đi làm thuê, không có không gian riêng, không có sáng tạo mới... suốt đêm vùi mình trong nỗi nhớ nhà và những quyển sách cũ, mà tranh đấu cái lý do bám trụ lại vùng đất lạ này.
Cuối mùa...
Phải, có rất nhiều thứ đã đi đến cung đường cuối. Cần rũ mình để bỏ lớp vỏ cũ, mà vươn vai lớn lên. Nghĩa là phải thay đổi. Có thể nói, tôi đang ở vòng xoáy biến chuyển khá lớn của đời mình, về tinh thần, về suy nghĩ, về nơi ở, về cách ở và cách sống. Càng sống, càng hiểu rõ mình hơn, càng nhìn rõ mình hơn, và mỗi ngày đang cố hoàn thiện mình. Thì ra, có những thời mình đã như thế, thật tốt, nhưng bây giờ mà vẫn như những thời trước ấy, thì không còn tốt nữa. Mình phải chuyển mình. Phải loại bỏ những cái chưa hay mà bồi đắp những điều hay hơn.
Phải tập chứ, khó lắm khi thích nghi với cuộc sống, mà còn khó hơn khi thích nghi với chính mình.
Rứa đó. Mỗi ngày trôi mang một dấu ấn mới. Lòng cũng thêm nhiều vết thương. Đúng thế, từ bỏ một số điều, chẳng phải sẽ để lại những vết thương sao? Chẳng sao, đau một chút, rồi sẽ hết. Trên cái nền còn quá khiêm tốn của bản thân mình, sẽ dần dần mọc lên nhiều mầm xanh, rồi nhiều nhánh cành tươi tốt của những điều tươi đẹp.
Cuối mùa...? Cuối mùa gì rồi, mà sao cuối tuần muốn rủ bạn đi chơi, đi uống cà phê... cũng khựng lại ngại ngần rồi thôi?
Có lẽ đã cuối mùa bồng bột. Muốn dành thời gian nhiều hơn cho chính mình, đi làm tàn phá những thói quen và thú vui kinh khủng. Phải chấn chỉnh mình trước đã, rồi mới vui vẻ với bạn bè một cách hoàn toàn được.
Những buổi tối này, nằm nghe mưa, rồi đọc sách, đọc chậm rãi để hưởng thụ sự giàu có và nhàn rỗi của mình, rồi nghe nhạc - và day dứt. Day dứt không phải chỉ có một hướng cảm xúc tiêu cực. Day dứt khi nghe nhạc, ấy là vì với mỗi giai điệu, mỗi ca từ, mỗi bài hát đều gợi lên những cảm xúc xa xôi mà mãnh liệt, và lòng đã không nguôi thương nhớ lại trào lên lưu luyến, và lòng mình cứ thế mà day dứt thôi. Lan man như gió ấy, và lòng cứ nhói đau. Có lẽ, đó cũng là một vết thương, khi mình đi xa một thời của quá khứ.
Dựa vào những vết thương ấy, mà tôi lớn lên.
Khi tôi lớn lên, thế giới thật buồn! 

***
Riêng hôm nay, nhận được khá nhiều tin buồn. Không đơn thuần là buồn, những cái tin ấy chứa đựng rất nhiều những ân tình trong đó, cho nên người nhận - là mình đây, trong khoảng chới với của nghĩ suy chín chắn - đã cảm thấy bồn chồn, lo lắng, đau đớn và hoang mang.
Chỉ trong một khoảng rất ngắn thôi, trước khi tỉnh táo nhìn nhận rõ vấn đề, đã khiến cho mình thấu hơn lúc nào hết, là sự nhỏ bé và bất lực của một cá thể.
Về phương diện tình cảm nói riêng, cái hữu hạn của mình đây so với cái vô hạn của cuộc đời là không thể với tới được, cho nên phải biết chấp nhận có nhiều điều nhiều thứ, chỉ có thể nghĩ đến thôi, mà không thể chạm tay vào...
***
Chà, lại mưa rồi. Mưa nhỏ thôi. Hạt rơi khẽ và đều lắm. Ngay sau sự cảm nhận ấy là đường về. Đường về có mưa, mình không có áo mưa, mà chỉ có một mình thôi, chắc sẽ lạnh.