Thứ Năm, 29 tháng 9, 2011

Hạnh phúc nhỏ!

Có những lúc tỉnh dậy, thấy trong lòng đầy những vết thương.
Những vết thương đã cũ rồi, lâu rồi không nghĩ tới, cũng không nhớ tới, có khi không có chút ấn tượng nào cả. Thản nhiên nhìn về phía sau lưng, mỉm cười, rồi bước tiếp. Lưu luyến nhiều, nhưng vấn vương làm chi?
Vậy mà, có những lúc tỉnh dậy, những vết thương cũ lại oằn mình lên đau đớn, mới hay trong giấc mơ đêm qua, mình đã khóc thật nhiều cho những ngày xưa và người cũ...
***
Sáng nay bất chợt mưa, cơ quan vẫn bị cái máy lạnh mới khủng bố, lạnh như mùa đông, còn lòng mình thì băng giá.
Đêm qua không mơ nữa, mà thức trắng với những hoài niệm xa xôi. Những hoài niệm đủ làm mình rơi nước mắt, và những nỗi đau khiến lòng mình dửng dưng. Mỗi một bài hát là một câu chuyện nào đó, mang một ý nghĩa gì đấy, còn mình, chông chênh giữa tất cả, đầu óc dữ dội cuồng phong của nghĩ suy, đêm tĩnh lặng mà giông bão. Và mình, ngỡ vô tâm, lại nhớ nhiều đến thế!
***
Tôi vốn không mê những chuyện tình cảm sướt mướt, những pha lãng mạn hình thức, những gian dối tầm thường...
Tôi chỉ thích lãng mạn từ trong tâm hồn, với những điều nhỏ nhặt mà ý nghĩa, tôi mê một tình yêu nồng nàn, không màu mè nhưng son sắt, tôi thích sự chân thành có thể khuấy động tâm tư...
Ấy thế mà, trong đêm trắng của riêng mình, tôi đã nhớ đến những gian dối, những điều không hay, những nỗi đau xé lòng khi bị bội phản... Thôi thì thế thôi, cả đời được bao lần thâm quầng mắt, hao mòn tim vì những điều đã ngủ yên đâu! 
***
Hạnh phúc nhỏ nhoi chỉ là mỗi sáng mở hộp thư điện tử, có 1 bức thư gửi vài dòng cho mình, âu yếm, sẻ chia; mở nick yahoo, thấy có tin nhắn ai đó hỏi thăm, mở điện thoại; thấy tin nhắn chúc ngủ ngon mà ai đó trước giấc ngủ muộn đã kịp nhớ đến mình...
Mỗi lúc mở hộp thư điện tử, chỉ có những công việc, thông báo hay những tin rác; yahoo nhiều tin nhắn lắm, toàn là tin nhắn cho lại số điện thoại như lời mình đã thỉnh cầu; mở điện thoại, thấy trống trơn, hay có tin nhắn xin số điện thoại, danh bạ mình đã mất rồi, từ bây giờ chắc cũng không còn tin nhắn như thế nữa...
Hạnh phúc nhỏ nhoi là được đi dạo vào buổi chiều tối hay sáng sớm, hay được ngồi ở quán vỉa hè nào đó ngắm mưa, hay ai đó đi đâu xa mua về cho mình món quà nhỏ...
***
Hạnh phúc nhỏ nhoi là mỗi ngày một ly chè xanh thơm nóng. Hít hà nhớ thuở chưa đi học lăn lê ở nhà ông bà ngoại. Nhớ một lần trong lúc đang chơi nghịch vội vã chạy xuống bếp uống nhầm nước thuốc của ông ngoại. Đắng không thể tả. Ấy là nước lá diệp hạ châu, hay là nước cây chó đẻ.
Hạnh phúc là mỗi ngày cầm cái chuông nhỏ lên lắc một cái, để nghe ngân nga âm thanh xa vắng, và trong lòng thầm rao "Ai cà rem không?" Rồi lại ngồi nhớ những chú bán cà rem ngày bé, những cây cà rem ngày xưa sao mà ngon quá chừng. Nhớ cả câu chuyện của một cựu chiến binh mà mình từng đọc, "Đại tá giữa đời thường"... 
Nhớ đủ thứ...
Hạnh phúc là nghe tiếng ba má và hai đứa em trong điện thoại, và lòng lại nôn nao đấu tranh ở hay về...
Buồn cười nhỉ, cái tuổi trẻ bồng bột và lắm mộng tưởng này. Đã xác định thứ gì là quý nhất của đời mình, thế mà vẫn mải mê với những thứ không đâu.
***
Đêm qua nằm gác tay lên trán, bỗng thấy nếu không có tình yêu, Sài Gòn đối với mình thật vô nghĩa... Ở nhà trọ, đi xe máy, nghe tiếng ồn, bạn bè gần đó mà cũng xa thật xa...

Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Thuần chất!

Đêm trước nằm nghe radio, chuyên mục "Khúc nhạc tình", lúc ấy đã hơn 22h rồi. Đeo tai nghe nên cảm giác mình đang ở trong căn phòng của mình, đóng kín cửa, tắt điện và mở những bài nhạc mình rất thích. Ôi cái thuở tung tăng ấy, bao giờ mình mới tìm lại được cho mình một góc riêng êm đềm như rứa?
Nằm nhắm mắt, nghe những sẻ chia, tâm tình của mọi người, chợt muốn diễn đạt mình. Những giai điệu yêu thích rộn rã chạy ra, chờ được mình lựa chọn. Chợt mình dừng lại, biết tặng cho ai bây chừ? Mình có người bạn nào giữ thói quen nghe radio, nghe chuyên mục này mỗi tối 2, 4, 6, và cũng đang chờ đợi một món quà của mình? Hình như là không có, hoặc là, mình không hề biết. Lâu nay chia sẻ tình cảm, hiếm khi chia sẻ thói quen, và cũng quên mất những chương trình thú vị như thế này, mà gửi gắm cho nhau nhiều điều...
Bỗng nghe thư của một độc giả, cô đã đáng tuổi má mình rồi, một tâm hồn lãng mạn - mình cảm nhận được, và tới khi nghe cô nói muốn tặng cho chính mình, mình cảm thấy vui sướng như tìm được tri kỷ. Hi hi.
Cứ như thế, đêm thứ 4 của mình trôi đi thật ngọt, với bóng tối khi khép hai mắt, với những lời thủ thỉ, với những bài hát rung động lòng người, và những suy nghĩ lan man...
Cuối chương trình là bài hát "Em và tôi" do Thanh Lam hát, giọng thuần của ngày xưa. Mình nghe, và cuộn trong nỗi buồn, nỗi buồn không duyên cớ, bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc không thể tả.
Sáng nay, ngồi lùng một số bài hát "Em và tôi", nghe thử từng bài một. Nghe Thanh Lam uốn éo cái giọng, đột nhiên phát bực. Kiếm mãi mới được một bài hát xưa xưa, mà tự nhiên nghe không có cảm giác gì. Lại ngồi suy tư, rằng, có những điều chỉ làm ta hạnh phúc trong khoảnh khắc thôi. Và tiếc nuối...
Nhưng phải công nhận rằng, trời có mắt, và mình đây ăn ở thật hiền lành. He he. Cuối cùng cũng kiếm ra, bản "Em và tôi" đã được nghe trong chương trình "Khúc nhạc tình". Ngồi nghe nguyên buổi sáng, ai nói gì cũng nghe một cách rất lơ mơ, làm việc rất hăng say, và trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc quá đỗi.
Nếu sắp tới đây, mình tìm được ai đó có cùng sở thích nghe radio mỗi tối 2, 4, 6 thì nhất định sẽ gửi tặng người đó một bài hát ý nghĩa, địa chỉ e-mail của chương trình đã lưu sẵn lại đây rồi nè.