Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Ơ ớ ơ...

Mình vẫn nhớ khung cửa nhà cô Bốn. Nơi đó trên cao, mình có thể thả tầm mắt bay bổng. Bay qua cánh đồng xanh, bay qua những lũy tre rì rào, bay qua những mái nhà, bay qua con đường, bay qua đàn cò trắng, bay qua quán kẹo mà mình hay ghé mua...
Bốn năm. Mà ngỡ xa vời như cổ tích.
Lúc đó, mình hay mua kẹo. Cây kẹo mút có hình tròn tròn nhiều màu sắc, chỉ một ngàn đồng. Mình thích ngồi trên đó, nhấm nháp kẹo, và thưởng thức sự yên bình của riêng mình.
Mình còn hay tặng kẹo cho ai đó, mình thích. Tặng cho cô giáo dạy Toán, cho mấy đứa bạn, cho mấy đứa em, mấy đứa nhóc... Niềm vui cứ ngọt ngào thế. Cả sự chia sẻ cũng vô tư...
Ngày mai mình lại sẽ tặng kẹo. Tặng cho nhiều người. Nhưng cứ lo sợ là cảm giác sẽ không trọn vẹn và tinh khôi như trước. Có nghĩa là, việc đơn giản nhất, dễ dàng nhất, là cho đi, mà mình cũng sẽ không làm được một cách chân thành...
Chiều ni dạo quanh công viên Lê Văn Tám. Không như mình hằng mong muốn. Nhưng vẫn ấm áp đến diệu kỳ.
Ơ ớ ơ ơ mấy giăng tơ
Giăng tơ ơ mấy đi tìm
...
Bài hát này mình vẫn nhớ. Lúc gặp nó mình mới học lớp 1, vẫn còn mê chữ như bây giờ mê tiếng Hán cổ, thấy là nhào vô đọc. Có năm bài hát cả thảy, dành cho đợt cắm trại sắp tới của lớp 5 má đang chủ nhiệm.
"Nghe chăng câu hát chúng em anh Kim Đồng ơi..."
"Đất nước muôn ngàn yêu dấu đang rợp bóng cờ..."
"Trăm sông về biển Đông hát bài ca nước non chan hòa..."
"Hoa loa kèn thổi kèn chiến thắng, một ngày tháng Tư vàng trong ánh nắng..."
"Tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ ố mấy bông là lên bông..."
Vốn âm nhạc đầu đời của mình.
Tất nhiên, hai năm sau đó, mình đã hát múa những bài hát này một cách thành thục. Nhưng trong khoảng thời gian hai năm ấy chỉ có năm bài hát theo mình. Bài thứ sáu là khi chị Xuân trong đợt cắm trại có hát nho nhỏ "Em là  búp măng non em lớn lên trong mùa cách mạng..."
Kể từ đó, mình hát khi nấu ăn. Hát khi học bài. Hát cả khi ru em (lớp 4 rồi, biết nhiều bài hát rồi, nhưng cái vốn bao giờ cũng được lấy ra dùng)...
Hôm nay, giữa khung cảnh người người nhộn nhịp, rập ràng, mình đang nghĩ tới những vũ khúc xa xôi, thì lại được nghe "ơ ớ ơ...", phải rồi, "ơ ớ ơ ơ mấy giăng tơ..." làm sao mà quên nổi.
Tự nhiên một vùng dậy sóng, tuổi thơ lại xanh màu.
Nhỏ bạn tự nhiên lôi mình vô cái trò tag vớ vẩn. Nhưng thật ra, có những câu khiến mình phải suy nghĩ. Mình, nhiều lúc, cũng không rõ lắm về chính mình.
Cái mong mỏi được làm bạn tốt cứ dập dờn.
Tối nay, mình sẽ ngon giấc, trong giai điệu êm đềm kia, "ơ ớ ơ..."

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Nuối tiếc 19

Một buổi chiều. Nắng xuyên nhẹ qua tán lá, những tình khúc ngân vang, ly cà phê ngọt, và một quyển truyện hay. Mình đang lần tìm về phía quá khứ, khi mình là mình, vui vẻ những lúc đợi chờ.
Những bản tình ca chưa bao giờ rõ nét hơn thế. Những đoạn văn ấn tượng chưa bao giờ nhảy múa như thế. Khoảng trời tự do và niềm vui lúc cô đơn lại hiện hữu, thế giới lại lãng mạn, lại xông xênh, lại nghiêng ngả, lại huyền ảo, lại nhịp nhàng...
Đã phát hiện ra, quá khứ rất giàu có. Và những điều mình đã hi sinh cho tình yêu, không giản đơn như mình nghĩ. Những nốt nhạc lộng lẫy của thuở ấy, đã rung lên những điệu dịu dàng. Và những khoảnh khắc tuyệt đẹp, mơ mộng nhất, đã nằm lại với 19 yêu thương.
19, ngỡ mình sống trọn vẹn, nhưng không ngờ, vẫn làm cho người khác phải đau.
Tất nhiên, bước qua rồi, mình chẳng thể quay ngược đường đi, chỉ lặng lẽ nếm chút dư âm nồng đượm: Tiếc nuối!
Ừ, tiếc thật!
Tiếc để biết nâng niu hơn những khoảnh khắc quý giá đang tới. Tiếc để biết cách yêu thương mọi người. Tiếc, để hành trang của cuộc sống ngày hôm nay nặng trĩu những ân tình...
Có thể gọi đó là định mệnh. Là duyên số. Tất cả những gương mặt thân thương mình gặp trước ngưỡng cửa bước qua 19 thiêng liêng đều gieo cho mình hạt mầm tình yêu chân thành, thuần khiết. Mình có chăm chút không, mà lại ngỡ ngàng khi những nụ hoa đã bung những sắc màu? Vô tâm, cũng đáng trách lắm.
Tình cảm, là thứ có thể thay đổi!
Đúng rồi. Dù trong những hoàn cảnh nhất định, điều đó thật khó chấp nhận.
Dù sao, vẫn có một hình ảnh đẹp, một thời đẹp và một khoảng trời riêng đẹp. Sẽ nâng niu!
Tìm em, tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới 
Có người ngồi lắng nghe mình cả một buổi chiều. Ngồi yên, và cùng hòa mình vào những nốt nhạc. Chiều dịu êm đến thế? 

Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Chạm lòng đêm

Đã đồng hành cùng bóng đêm qua bao nhiêu lần rồi. Càng ngày càng mất phong vị riêng. Nhớ thuở xưa là cuộc hẹn hò tâm linh không định trước. Rồi những đêm lang thang một mình, bằng suy tưởng, nơi góc phòng chỉ có mỗi riêng ta thao thức, có thể là hoàn toàn im lặng, có thể là trôi theo một bản nhạc tới tận cùng.
Và mình đã chọn, phôi pha.
Ấy, không hẳn là tiếng Harmonica mở màn còn nhiều ám ảnh, nhưng chiều sâu của một đêm lung linh với thơ nhạc đã giúp mình vượt qua sự e ngại cuối cùng - nối linh thiêng vào đời - mà song hành, hữu thanh, vô ảnh.
Lại đọc lại văn của mình, như đọc nỗi lòng của ai đó xa lạ. Chỉ là được nắm trong tay rất nhiều mật mã, trong một chuyến hành trình khám quá những dấu chân mình đã qua. Ngỡ ngàng với những suy tưởng cũ, mình có lớn lên không? Hay mình đã già đi? Mà đôi lúc, vẫn giật mình vì những bước chân mình đã bước quá xa với tưởng tượng của bây giờ.
Lại ngắm nhìn mình, như nhìn một ai đó xa xôi. Chỉ là, có đủ thiện cảm và niềm vui, để lần tìm những nét quen thuộc trên gương mặt ấy, dáng dấp ấy. Mình chưa từng hình dung rõ nét được chính mình. Có thể, những gì mình đang thấy trước mắt, cái hình mà mình cho là mình ấy, cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Dạo này thức khuya, chân lại đau nhức nhối. Cái đau làm giấc ngủ không đủ làm thuốc của lãng quên. Phải trở dậy mà đối diện. Một mình, trong đêm tối, với cơn đau, mịt mù thật. Cái đau hiện hình thật rõ nét. Muốn im lặng mà không thể. Lại lụi cụi tự vỗ về mình. Yên đi nào, yên đi! Ầu ơ, ầu ơ...

Có chốn riêng của mình, trên gác, ngay đầu cầu thang. Có lúc ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn. Có khi ngồi mơ tưởng. Lại có lúc ngồi xem ti vi, và cười một mình. Nó ở trên cao, tưởng như chỉ có một mình, vắt vẻo thế, nhưng giống như có chỗ dựa an toàn. Nơi đây nhìn ra, không có cửa sổ xanh, không có bước chân người, không có cơn gió thoảng, chẳng có nắng rong chơi. Chỉ là một góc trong nhà, nhìn ra đâu đó, và thấy những điều không thuộc về nơi đây.

Một khi thức khuya đã trở thành thói quen, tự nhiên thấy xa lạ với giấc ngủ sớm.
Những kiên nhẫn để cho mình "cường tráng" (chữ này nghe xa vời quá!) đã sớm gác kiếm đầu hàng sự biếng nhác của mình. Âu cũng là mình hành mình. Tội cho mình lắm chớ!

Mở máy tính lên để học bài. Sắp thi tiếng Hoa tới nơi rồi. Buồn quá đỗi buồn đi. Vì mình không có tý, kể cả "tí" siêng năng nào cả. Bị thế giới ảo cuốn vào. Đọc này đọc nọ, và thèm đọc bờ lốc của những đứa bạn. Thèm được thấy nó trải lòng lên trang giấy. Thèm được hiểu, những cảm giác của nó với mùa, với đời, với người, với bản thân. Thèm được gặp sự đồng cảm. Thật may là sắp bị cắt mạng rồi. He he.

            萍聚

别管以后将如何结束
bié guǎn yǐ hòu jiàng rú hé jiē shù

至少我们曾经相聚过
zhì shào wǒ men céng jīng xiàng jù guò

不必费心地彼此约束
bù bì fèi xīn dì bǐ cǐ yuē shù

更不需要言语的承诺
gèng bù xū yào yán yǔ de chéng nuò

只要我们曾经拥有过
zhǐ yào wǒ men céng jīng yōng yǒu guò

对你我来讲已经足够
duì nǐ wǒ lái jiǎng yǐ jīng zú gòu

人的一生有许多回忆
rén de yī shēng yǒu xǔ duō huí yì

只愿你的追忆有个我
zhǐyuàn nǐ dì zhuī yì yǒu gè wǒ

Giữa lúc học nghe tiếng Hoa, hay lôi bài này ra nghe để thư giãn. Thường là nghe và lẩm nhẩm hát theo, sau đó hát theo nho nhỏ, rồi vừa vừa, rồi hét toáng theo lúc nào cũng không biết nữa. Nghe hết nửa giờ học nghe tiếng Hoa. Mình thiệt chịu thua mình.
Nhưng công nhận giai điệu bài này cho mình cảm giác say đắm. :)

Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Đám cưới và những vẩn vơ




Bữa ni đi ăn đám cưới. Từ xưa tới chừ mới được chụp ảnh chung với chị Thuận. Tấm ảnh Dung và hai mẹ con chị Thuận. He he.

 

 Cô dâu rất dễ thương, hoạt bát. Mình đứng ké bó hoa hồng. :))


Còn đây là chân dung hai chị em phòng mình trước giờ xuất phát. Tí tởn hết cả tiếng đồng hồ. Hi hi.
Nhà hàng nấu ăn không ngon, phục vụ không tốt, và chương trình ca nhạc cũng không hay nữa. Mình ngồi nghĩ thử sau này, đám cưới của mình sẽ như thế nào. He he.
Mỗi lần nghĩ tới đám cưới, mình lại hình dung một không gian thoáng đãng ngoài trời, có cây xanh, có gió thổi, trời mát, và có những bản hòa tấu tuyệt vời. Mọi người ngồi nói chuyện khe khẽ... Mình hình dung những gương mặt sẽ tới chúc phúc cho mình. Những nụ cười thật tươi, những bài hát mình thích,... mình sẽ được nhận như những món quà tinh thần đầy ý nghĩa.
Trên đường về thấy một cậu chàng vừa đi trên vỉa hè vừa gõ cốc cốc cốc. Lại nhớ tới những ý niệm về những thanh âm nhảy nhúa. Chợt nghĩ đến quãng đường đi học về, có từng gặp một chú bé đánh giày. Thuở xa xưa, khi đọc "Chú bé đánh giày" mình mường tượng ra mảnh đất Sài Gòn rất khác, rất ngô, nhưng lâu rồi lại quên béng đi. Chừ mới biết, có đang ở giữa Sài Gòn thì mình vẫn thở giữa thế giới rất riêng của mình, qua sách truyện, những nhân vật mình vẫn hay gặp ấy lại thuộc về một thế giới khác, rất khác mà có thể, chẳng bao giờ giao nhau được.
Mới nói chuyện với chị Nhân về những tháng ngày sắp tới. Có thêm quyết tâm để thỏa chí bay nhảy. Nếu khi vừa cầm tấm bằng Cử nhân đã về ngay thì có nhiều tiếc nuối cho mình lắm, một thời còn sung túc những ước mơ và khát vọng. Mong rằng, sẽ có thuận lợi khi gõ cửa những nơi chốn mới. Và gia đình, và những ân tình... sẽ đợi thêm mình vài năm. Mình còn muốn sẽ được ở với chị Nhân, cho đến tận ngày chị lên xe hoa nữa cơ, rạng rỡ, hạnh phúc. Hi hi. Thì ra, ở chốn mà mình coi là tạm bợ này, cũng có nhiều ân tình đã được lưu lại. :)
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Ðường chẳng xa núi không mấy cách chia
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật kí xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
-
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười dã khóc những không đâu
-
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc rồi mùa thu cũng sẽ hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già
-
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang giấy
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
-
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em không đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
-
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc
Xuân Quỳnh. Niềm đam mê vẫn chưa dừng cháy bỏng.
Bài thơ này mình chưa đủ (mọi thứ) để cảm nhận. Nhưng những đoạn hồi tưởng chính là thời mình đang đi đây. :) Năng lượng tràn đầy. :)
...

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2011

Những hẹn hò

Những hẹn hò từ nay khép lại, thân nhẹ nhàng như mây.
Không cần đặt sau câu này dấu ba chấm, ta để một dấu chấm, để khẳng định sự u ám của đời mình. Tất nhiên, chỉ ở một khung trời rất riêng thôi! Nhưng vẫn là u ám.
Hôm nay có một ngày vui. Nói chung, từ lúc rơi tự do, tưởng cái hố tử thần dưới chân sẽ cứ đen ngòm và ngột ngạt như rứa, cũng chẳng ngờ, một vài nụ hoa cũng chịu nở, cho mình chút niềm vui. Thật ra, mình đâu đến nỗi quá yếu đuối. Dù đôi lúc nhìn trời mây, nhìn con người, nhìn đâu đó, lại tự hỏi, cuộc sống đang đẹp thế kia, sao lại phải tự đày đọa mình nặng nề như vầy?
Thực tế thì đang khơi dậy lại những tiềm năng của mình. Mình có niềm kiêu hãnh, có những niềm vui riêng mà. Mình có tiêu chí về người yêu. Mình cần sự hiểu và thông cảm.
Sáng ni đi học, thầy có "khen" mình đọc khá hơn trước rồi.
Lúc trưa có kẻ cứ tò tò đi theo mình. Tiếc là vẫn còn chưa hiểu nhau.
...
Chiều ni vui. Dù thỉnh thoảng những suy nghĩ lạc đường lại làm mình buồn xa vắng.
Hay thật!
Lùi một chút, để nhìn rõ nhau hơn.
Có thể vì thế, sẽ biết được tương đối vị trí của ta trong lòng nhau.
Đã thấy con đường trước mắt của mình rồi. Sẽ gắn bó với quê hương. Có một chút buồn, một chút luyến tiếc... khi rời xa Sài Gòn.


Những hẹn hò từ nay khép lại. Thân nhẹ nhàng như mây.

Mây tự do, mây lãng đãng, mây trôi theo gió, mây tan vào thinh không, mây nương vào mưa trắng... Chẳng phải mây nhẹ nhàng đâu, mây cũng mang nhiều tâm sự, vì sắp vào mùa mưa rồi. Ha ha ha...

Tới tập trung viết một cái gì đó để giãi bày, cũng không thể nữa. Chẳng biết mình đang phiêu nơi đâu?

Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Mưa đêm

Sau bao nhiêu cố gắng mới có được hai chữ "điều độ" cho cuộc sống. Sáng, trưa và tối tập thể dục. Ăn đúng bữa. Kiêng cà phê. Ngủ trước 12h khuya. Thỉnh thoảng vớ một quyển nào đó đọc cho đỡ ghiền chữ. Thỉnh thoảng viết blog. Đi làm đều đặn. Học hành đều đặn.
Đùng một cái, chỉ trong một tuần sửa đề tài, mình đã quay ngược đồng hồ sinh học của mình một cách không thương tiếc. Chừ để quay lại khoảng thời gian trước đây một tuần, có lẽ phải cố gắng đến một tháng.
Thức trắng mấy đêm liền. Chẳng phải là đêm trắng lãng mạn và liêu trai như thuở trước.
Thức suốt một đêm, tâm tình với chữ. Gõ gõ, đọc đọc, tra tra, nghĩ nghĩ, lại gõ gõ...

Ban ngày, cũng ngồi một mình với máy tính. Cà phê để tỉnh táo. Lại đọc đọc, gõ gõ, nhớ nhớ, lật lật...
Thấy cô đơn thấm tận xương tủy.

Đã kết thúc rồi. Tức là đã xong, với những lỗi nhỏ, có thể là lớn. Nhưng nói, vừa xong là biết ngay những sai sót. Tự biết, không cần phải suy nghĩ hay đọc lại bản chính. Chả bù cho hai đêm ngồi đọc lại toàn bộ, đọc thật kỹ, mà không phát hiện ra một lỗi nhỏ nào, Thiếu điều nghĩ, mình tài giỏi kinh!
...
Đêm qua đi ngủ từ rất sớm. Ngủ thiệt ngon đến 22h. Nằm mơ thấy cô Ba ôm mình, vuốt tóc, còn cho mình một lọn chỉ màu tím. Mình thích chỉ màu mà. Với cũng lâu rồi không thêu thùa gì. Lúc tỉnh dậy, quờ quạng tìm xem lọn chỉ màu tím ấy ở đâu. Hóa ra, chẳng có gì cả.
Sau đấy, nằm trằn trọc. Mưa xuống lúc nào chẳng rõ.
Trằn trọc cho đến lúc mưa ngưng.
Cảm giác hụt hẫng xâm chiếm toàn bộ con người. Mưa cứ rơi, mình nằm nhớ nhà, nhớ những cơn mưa rào mùa hè khi còn ở nhà ngoại. Những thanh âm quen thuộc, cộng với tiếng dông nữa, làm mình lơ mơ nghĩ đến những xa xưa. Mình tỉnh táo nghĩ đến hiện tại.
Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, nước sôi lửa bỏng nhất, mình vẫn một mình.
Mình không cho đó là điều hay.
Mình thất vọng. Rất thất vọng. Tự hỏi, có phải mình quá yếu mềm khi cứ cố gắng níu giữ...
Bây giờ thì rõ rồi.
Mình yêu một người khác!
Mình không thích tranh luận, chả ưa trò thắng thua. Mình cần một người hiểu, hiểu là đủ. Có thông cảm hay không dựa vào có hiểu hay không?
Chừ không hiểu. Tận cùng cũng không hiểu. Nhắm mắt làm ngơ bao lần. Cuối cùng cũng trơ ra: Không hiểu!
Cay đắng rứa đó...
Còn đợi tới khi nào nữa? Bấy nhiêu đó đã quá đủ.
Đừng để những lợi phân bua, ngụy biện làm lạc mất phương hướng!
Quan trọng là điều mình cảm nhận được, không phải điều mình nghe được...
Mình đang cảm nhận được, rằng:...

Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

Chat đêm khuya

- Em muốn đi dạy trẻ con. Em muốn gieo hạt mầm tình yêu văn chương.
- Em sẽ thất vọng. Người ta sẽ không cho em tự do với ước muốn của em. Sẽ cột em vào một cái khuôn nào đó, và lôi em đi, ngày này qua tháng nọ...
- Em sẽ nổi loạn...
- Anh cũng đã từng nổi loạn, và anh phải từ bỏ mơ ước, rồi anh đi lang thang, rồi anh gặp em đây...
- Em cũng nghĩ tới là mình cần nếm trải và thưởng thức cuộc đời mỗi ngày...
- Đúng đó, sớm thoát khỏi vũng trời mộng mơ của em đi!
- Nếu không mộng mơ thì sống bằng gì bây giờ?
- Sống bằng tiền, cưng ạ!
- ...
- Năm 35 tuổi, anh sẽ mời em lên tòa nhà cao nhất thành phố, uống cà phê!
- Lúc ấy, anh có còn là người văn nữa không? Có nhớ mời em không?
- Nếu như em còn mơ mộng.
- Nếu như sau này hai anh em mình đều giàu có...
- Anh sẽ là một Mạnh Thường Quân, em sẽ là nhà từ thiện...
- Kiêm chủ quán cà phê và tiệm thuốc bắc!
- Bắc hay lắc?
- :))

Có nhiều mơ mộng và nhiều những cách khác để xoa dịu những bài học đang nhận được từ cuộc đời và con người. Mình thích những buổi chat khuya, dù nó không tốt cho sức khỏe của mình. Nhưng ít nhất, mình nhận ra một vài người bạn thật sự đồng điệu, nói những điều thật đáng nói!
Có chép lại những đối thoại, mới hay, những truyện trò của mình cũng giống tiểu thuyết lắm, có điều chưa biết hồi kết ra sao, và cũng hoàn toàn lu mờ những ám ảnh hay sắp đặt mà người viết muốn hướng tới.
Thôi kệ, rứa cũng được, mỗi ngày lật một trang, thưởng thức dần đời sống.
Tự nhiên, chưa xa mà đã nhớ Sài Gòn... Tuổi trẻ đang trôi nhanh quá, mình chỉ là cố giữ lại một vài dấu vết nhỏ nhoi để ngày mai nhớ tưởng mà thôi! Hãy ngủ sớm và ngủ ngoan nhé! Chào ngày mới, chào tuần mới! :D

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2011

Điều thứ ba

Có hai việc muốn làm ngay lúc này.
Thứ nhất là nghe Trịnh và viết, viết thật dài, thật nhiều cho thỏa lòng mình.
Thứ hai là đọc sách rồi lăn ra ngủ, như một kẻ vô tư, không chút suy nghĩ, lo lắng, vướng bận.
Thế nhưng, mình đang làm việc thứ ba, căng mắt ra để đọc chữ. Luôn có những điều thứ ba xuất hiện sau ưu tiên số một và số hai cho những gì mình thích. Và mình luôn chọn nó. Tại răng rứa? Tại vì bên cạnh những lúc ích kỷ thì mình cũng biết khắc nghiệt với bản thân lắm lắm...

Có hai việc cần làm.
Thứ nhất là luôn dịu dàng và thông cảm cho người yêu.
Thứ hai là luôn mỉm cười và nhiệt thành với bạn bè..
Mình đã chọn điều thứ ba, im lặng!
Im lặng! Những lát vàng đáng sợ khi nương vào thời gian để đi qua suy tưởng của một ai đó, kể cả mình.
Mình im lặng để đón chờ, để mong đợi một điều gì đó ở bên ngoài tác động vào cảm xúc. Một cách lãng phí thời gian đấy. Mặc dù luôn tự nhủ với các nhân vật huyền thoại của mình, là, đừng đón đợi một điều gì viển vông, hãy tự mình làm lấy.

Hai ngày chấm thi. Tiếp xúc với các em qua con chữ, câu chuyện, mình cảm nhận hết những cảm giác xa xưa, khi lần đầu tiên "viết lách". Có thể chia sẻ, thông cảm với các em nhưng cũng buồn nhiều lắm, khi các em chưa biết trân trọng sách, chưa biết nâng niu chữ, chưa biết gìn giữ tâm hồn và trí tưởng tượng, cả sự trong veo của mình...
Suýt chút nữa gây nên tội lỗi với một em nhỏ lớp sáu. Rất may là cô đã sửa sai được, em ạ! Cô đã thấm thía một phút bất cẩn có thể phủ nhận thành quả lao động của một con người mới, có thể làm em buồn, có thể làm em mất hết niềm tin, có thể làm cho em bước chệch hướng với văn chương...
Đã lưu lại những nét chữ đẹp đến nao lòng. Nét đều có, nét chuẩn có, cả đều lẫn chuẩn cũng có. Thu hoạch lớn!







Thu hoạch thấm thía hơn là những câu văn khiến cả hội đồng ngưng bút lắng nghe, và bò lăn ra cười.
Tự nhiên muốn đi dạy văn tiểu học quá! Mình muốn gieo hạt mầm tình yêu văn chương của mình vào các em...