Thứ Sáu, 20 tháng 5, 2011

Đêm dài

Vừa qua một tuần đầy bận rộn, và một tuần bê tha.
Biết làm sao được, có lẽ "nhàn cư vi bất thiện", hoặc giả tuần bê tha là cái  giá để trả cho những công sức đã hao tổn cùng lúc quá nhiều, điều may mắn nhất là mình đã không khuỵu ngã giữa chừng.
Để nhớ lại xem nào. Không ghi lại thì ngày mai, ngày mốt thôi, mình sẽ quên ngay. Một tuần tràn căng sức sống của thời sinh viên.
Thứ 2 tuần trước, báo cáo thành công nghiên cứu khoa học về Ngũ Hành Sơn. Những hình ảnh về quê hương được mình láu cá lồng vào để quảng cáo. He he. Thích nhất là cái video là "đặc sản" trình bày của tiểu ban. Hờ hờ.
 Sau khi trình bày, ngoan ngoãn nghe nhận xét về báo cáo của nhóm mình đã hoàn thành đúng thời gian của cô Hồng Hạnh. Hi hi.
 Chạy có cờ về chỗ ngồi để cùng nhóm lắng nghe ý kiến đánh giá của giảng viên phản biện, hic hic, run quá chừng luôn, vì ThS Nguyễn Văn Hoài vừa tài hoa, vừa kỹ tính

 Thầy Hoài chỉ đặt cho nhóm 2 câu hỏi, trong đó có một câu Thầy Trường hú vía vì tưởng mình không trả lời được, sau buổi báo cáo Thầy đã phải khen mình một câu, hí hí. Thầy Quận trưởng bộ môn đứng lên cho ý kiến và sau đó, không ngoài dự đoán, Thầy đặt câu hỏi cho nhóm, điều không đoán được chính là số lượng câu hỏi: 5 câu. Mình trả lời lâu thiệt là lâu, 7 câu chớ ít ỏi gì. May mà không có bạn sinh viên nào hỏi nữa...

 Thầy Trường đọc bản nhận xét. Hi hi. Thầy rất nhẹ nhàng khen, rồi nhẹ nhàng... chê. Toàn chê đúng không, vì Thầy rành tụi mình quá rồi mà. Hi hi.

 Tranh thủ "họp nhóm" trong buổi báo cáo. Thầy đã chỉ ra thêm một số lỗi nữa. Rứa là có hứa hẹn bản chính sẽ đẹp hơn, nhưng phải tốn tiền in lại. Hây da! Hi hi.

Toàn nhóm Ngũ Hành Sơn thân mến của mình đây! ;)
Mới vừa có kết quả, 93 điểm. Rất cảm ơn sự chiếu cố của Thầy Trường và Thầy Hoài dành cho nhóm mình. Vui điều thứ nhất!
Chiều thứ 2 và sáng thứ 3 tuần trước, đi trang trí bảng tin cho CLB Thư pháp. Không phải nói chủ quan chớ trong 10 CLB được triển lãm lần này, chỉ có mỗi hai CLB, Thư pháp và Văn học là đẹp à! He he he.
Thứ 6 và thứ 7 là hai ngày thi đấu bóng bàn. Đội bóng bàn nữ trường mình có chút thiếu vắng khi không có Thủy, nhưng cùng với Thanh, Khanh, mình đã thực sự đổi được màu của tấm huy chương hai năm trước, và nâng cúp vàng trên tay, niềm hạnh phúc và hãnh diện trào dâng... Hét lên mỗi khi trường mình đoạt cúp vàng, và khi nâng cúp vàng trên sân khấu, nghe trường mình cổ vũ, nghẹn ngào không thể tả. Ây da, huy chương vàng đeo nặng cổ hơn huy chương bạc hay sao ấy.
Để xem, cảm giác khi trở lại sân đấu bóng bàn là choáng ngợp, tiếng bóng rơi, tiếng hò reo, đều dậy lên một cảm giác thân quen, thương mến. Kỷ niệm ùa về như gió, mát rượi. Lại gặp hai bạn bóng bàn thời năm nhất, đâu đây thôi mà mấy năm bỗng chốc qua rồi. Thời sinh viên cứ như một giấc mơ. Đấu được 2 trận, tay đau không thể tả, đánh thua một trận cực vô duyên. Hic. Cuối cùng cũng có một trận thứ 3 thật hoành tráng, có séc thắng đối thủ 11/1, mà ác thay hôm nay, mình ngậm ngùi nhìn nhỏ đó nhận huy chương bạc đơn nữ. Hận quá!
Tối đó về nằm lăn như con gián. Bôi thuốc xong cứ y như đang nằm trên lò nướng, mình là con tôm đang nằm cong queo, đỏ ửng. Ngày thứ hai đánh đơn. Tay đã khỏi, đánh với đối thủ trên cơ mà có lúc gác 6/0. Tiếc là vẫn thua. Tứ kết. Tiếc không? Lúc nào cũng dừng chân ở tứ kết hết. Nhưng đánh thật đã tay. Thầy bảo mình đánh "xuất thần", nhưng không phải đâu Thầy ơi, em đang cố tìm lại chính em trong bóng bàn của những ngày xưa đó. Chặng thi đấu dừng lại khi mình đã bén mùi với bóng bàn, cảm giác thiếu thốn, bứt rứt không yên, ước mong gì ta có một khoảng thời gian để lại mỗi chiều xách vợt đến một CLB nào đó, tập dợt...




Thi đấu. He he.

Nâng cao chiếc cúp chiến thắng! Hãnh diện quá, Nhân Văn ơi! :))
Sau đó, ngày chủ nhật thi B tiếng Hoa. Hôm nay có kết quả, chẳng thể ngờ, 45/60. Ồ ye! He he.
Tuần này nằm bẹp dí như con gián. Tay chân bủn rủn, người không có tý sức sống nào, lại còn bị bịnh tá lả nữa. Hic hic. Hôm nay tổng kết Hội thao, còn uống nữa. Mình hư ghê!
Nhưng mà vui!
Kết thúc hai tuần. Đủ những dấu ấn cho buổi học cuối của đời sinh viên, buổi học mà mình đã cúp nửa buổi để đi nhận giải! :D
Cuối tuần nghỉ ngơi thôi! He he.
Đêm nay sẽ là một đêm dài, dù ta toàn tâm toàn ý dành nó cho việc ngủ khì.  Cảm xúc thay phiên nhau ngự trị cách nghĩ. Và chắc rằng, giấc mơ đêm nay sẽ lộng lẫy và nồng nàn vây quanh ta!

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Giấc mơ

Tiếng ve đã rải đều khắp đường phố Sài Gòn. Mình đi dưới màn âm thanh ấy, ao ước biết bao nhiêu là điều, nghĩ ngợi bao nhiêu là chuyện! Nói chung là nhớ ngày xưa cũ. Nói chung là bâng khuâng trước cảnh chuyển mùa, có chút khó chịu vì trời nóng quá nữa. Nói chung là...
Bữa trước có đi học dưới một cơn mưa buổi sáng. Mưa tầm tã luôn. Mình cầm dù đi tung tăng, biết bao nhiêu là người dòm theo. Hí hí. Có người không chịu nổi phải nói với theo "Dù đẹp quá!" Hình như dân thành phố không mấy lãng mạn. Khác với dân sinh viên Thủ Đức, nắng cũng dù mà mưa cũng dù. Nhớ hồi còn ở ký túc xá, mình hay cầm dù lang thang với mưa. Thỉnh thoảng có người cầm dù cho đi chơi, cũng khoái chí quá trời. Mình từng nói với Thái Trang, khi hai đưa đi chung một cái dù cán dài mình đã cất công mang vào từ ĐN, rằng sau này nếu thất nghiệp, mình sẽ mở lớp dạy cầm dù cho bọn con trai. Cầm dù sao cho khéo, che được nắng, che được mưa, xoay dù sao cho khéo, để dù sao cho người ta phải nép vào người mình... he he đủ thứ hết. Phần lãng mạn này của mình lâu ni bị đè nén nhiều quá, cũng tội.
À, cơn mưa sáng đó làm mình bị ướt đôi giày mới mua, đi hơi khó chịu. Lúc đó lại ước ao như ri, ước chi trời mưa khi con đang ở nhà. Chiều ni mưa thiệt kìa, nhưng là lúc cái đầu phát sốt, rực lửa. Thì ra, có ở nhà, mà sức khỏe chả ra sao thì cũng chẳng hưởng thụ được gì cả.
Dạo này hay mơ lắm. Lúc tỉnh thì nhớ về những điều hay ho của mùa hè khi mình còn thơ bé, lúc ngủ thì lại mơ những giấc mơ kinh hoàng. Áp lực học hành đâu có nặng đến nỗi đó. Không biết tận sâu trong lòng mình, đang phải gánh chịu một nỗi đau không lời nào không nữa?
Mùa hè của những ngày xưa, là nhà ngoại. Là thơ thẩn với cỏ cây, hoa lá. Lớn lên một chút thì mùa hè gắn với những chuyến đi chơi. Công viên nước. Biển. Non Nước. Vẫn là bãi biển dài và đẹp. Vẫn là những con sóng bạc. Vẫn giữ vị trí làm người canh giữ đồ ăn. Mình ngồi một mình trên bãi, coi đồ cho mọi người, và nhìn mọi người đùa giỡn với sóng. Mình sợ biển lắm. Bây chừ thì đã bớt, vẫn những lời tự sự ngàn năm, mình đã biết đồng cảm với biển. Đã hiểu, tình yêu của những chàng trai trẻ luôn cuộn trào như sóng, tình yêu của những cô gái luôn êm đềm như sông. Hè năm trước đã đằm mình với biển đêm. Bớt lo sợ. Vì mình tin mình được bảo vệ an toàn. Không cô quạnh, không bất lực... trước những đợt sóng lui về với mẹ, mình nhỏ bé sẽ bị cuốn theo.
Đứa con của biển vẫn còn nằm yên đó. Mình lo lắng cho tương lai của đứa con tinh thần.
Một tuần đầy sóng gió đang chờ đợi.
Phải lên dây cót tinh thần thôi. Không thể, và không thể bịnh lúc này được.
Nhớ buổi đi dạo vội vã ở công viên Lê Văn Tám. Những cây cổ thụ lặng lẽ đứng cạnh chặng đường mình đi. Không biết bao nhiêu gió sương, đau đớn đã thấm vào đấy nữa. Chẳng biết mai này, khi thư thả và tập được thói quen đi dạo ở đó, mình có lắng nghe được những lời thì thầm từ những hàng cây ấy không nữa.
Rứa đó. Sau mỗi đợt bận rộn, sau mỗi ngày trôi qua, mình đều có cái để ghi lại. Nhưng mà, lại không làm chủ được nhịp sống. Như rứa, tuổi trẻ của mình cứ trôi đi vùn vụt mà mình không kịp ghi dấu lại điều gì đáng nhớ. Trí nhớ của con người sẽ lãng quên nhanh lắm, và tình cảm cũng đổi thay...
Đi qua mỗi bộ phim, ta đều có cách cảm động khác nhau.
Mình chìm đắm trong tình yêu của họ. Vì một chút giận dỗi của tuổi trẻ mà lãng phí mười một năm thanh xuân của đời mình, để xa nhau, và để thực hiện mơ ước. Khi gặp lại, tình yêu làm cho họ bối rối, và kiêu hãnh làm cho họ rời xa nhau...
Mình đã hiểu sức hút của một người nghệ sỹ. Ấy là khi anh có nỗi ám ảnh, có những khát khao, có những giấc mơ... Những cô gái, những chàng trai khác sẽ dành toàn bộ trí lực mà nghĩ đến những gì anh đang nghĩ, những gì anh đang mơ... Họ bám sát anh, họ si mê anh, họ ngỡ ngàng trước những tầng lớp, cung điện và bạt ngàn sóng gió khi anh hướng mắt ra xa, khi anh nhắm mắt lại, khi anh thả trôi hồn mình... Ranh giới của tục lụy và nghệ thuật đích thực mỏng manh lắm. Ranh giới giữa cám dỗ và hạnh phúc chân chính cũng chẳng dễ để nhìn ra. Cái chính là, mình phải là mình. Là mình thật sự!
 ...
Sao không có ai, à, gương mặt nào mới tới thăm mình nhỉ? Ngoài biểu tượng quen thuộc muôn đời của tình yêu kia. Sao hắn ta không nảy ra ý mời mình đi dạo công viên vào buổi sáng, hay buổi chiều, hay một buổi mưa nhỉ? Chất lãng mạn đâu phải để xài khi cưa cẩm rồi bỏ đi đâu! Lãng mạn là một phần của cuộc sống, phải giữ gìn và tận hưởng nó mọi lúc, đúng không?
Lãng mạn là một phần của con người mình rồi, phải dùng đến nó, phải ngắm nhìn nó, và rong chơi với nó mỗi ngày chứ!
Vẫn đang theo đuổi hành trình sống là chính mình ở một nơi hoang vắng, với những nỗi lo sợ, với những thú vui một mình của Kafka. Mình không mong được như thế, và mình mơ về chốn bình yên của tâm hồn mình. Nhà ngoại!
Phải tận hưởng nỗi đau. Nghe như một điều vô lý. Phải đón nhận, rồi tận hưởng nỗi đau ở bên trong con người mình, rồi nó mới đi qua. Cũng thật hay ho. Chỉ e ngại là, không biết mình có đủ bản lĩnh đó không nữa?