Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

Lượm lặt

1. Chim chích mà ghẹo bồ nông
Đến khi nó mổ lạy ông tôi chừa !

2. Của làm ra, để trên gác
Của cờ bạc, để ngoài sân
Của phù vân, để ngoài ngõ

3. Cái cò trắng bạch như vôi
Có ai lấy lẽ bố tôi thì về
Mẹ tôi chẳng đánh chẳng chê
Mài dao cho sắc móc mề mà xem !

4. Dễ dàng là thói hồng nhan
Càng cay nghiệt lắm càng oan trái nhiều.

5. Người thì mớ bảy mới ba
Người thì áo rách như là áo tơi
Cha đời cái cáo rách này
Mất chúng mất bạn vì mày áo ơi !

6. Con kiến mày ở trong nhà
Tao đóng cửa lại mày ra đường nào ?
Con cá mày ở dưới ao
Tao tát nước vào mày lội đằng mô ?

7. Sự đời nghĩ cũng nực cười
Một con cá lội mấy người buông câu

8. Khi vui thì vỗ tay vào
Đến khi tẻ ngắt thì nào thấy ai.

9. Khi ta thương yêu,
thời gian là vĩnh cửu.
Thời gian...
Thường quá chậm khi ta chờ đợi,
Quá nhanh khi ta sợ hãi,
Quá dài khi ta nôn nóng,
Quá ngắn khi ta hưởng thụ,
Nhưng khi ta thương yêu, thời gian là vĩnh cửu.

10. Lắng nghe tim mình trong ngực người khác.

Đi làm, được ngồi ở một vị trí tuyệt vời! Trong phòng đọc báo hạn chế, có cửa sổ lớn nhìn ra sân trước của thư viện Tổng hợp. Gió cứ vẫy, cứ ùa vào. Màu xanh của lá cứ dịu dàng trước mắt. Mỗi lúc có mưa, tội nghiệp mưa lắm, cứ ào ào đòi vào trong phòng ấm cúng, có lẽ do ngoài trời xám xịt kia quá lạnh lẽo. Thật ra, những lúc đó, không muốn đóng cửa sổ, đâu, để đón mưa chớ. Nhưng sợ cái máy tính cổ kính của mình ra đi, nên đành phải kéo cửa lại. Những giọt mưa bám lấm tấm trên kính, xót xa kỳ lạ.
Tháng trước lăn lê trên phòng đọc thì vớ được một quyển nghiên cứu ca dao, giữa những giờ đọc sách thuộc văn học miền Nam thế kỷ XX thì tranh thủ luyện chữ, lật vở ra nắn nót chép những câu mà mình thích, cũng là một cách để vận động tay... Rứa là, trong khi làm việc, mình cũng có được vài lượm lặt nho nhỏ, vui vui cho riêng mình.

Thứ Ba, 12 tháng 7, 2011

Ô hay trời không nín gió

Hôm nay là một ngày đầy gió, làm việc cật lực, và lòng cứ hoang mang...
Chẳng phải đã bước sang tuổi mới rồi sao ? Nhưng không mấy háo hức, đợi chờ, cũng chẳng hồi hộp đoán xem có bao nhiêu người nhớ đến nữa.
Một lúc nào đó, tự nhiên lại thích quay về với nỗi cô đơn riêng mình. Một thế giới bé nhỏ, thú vị và khép kín. Sách và âm nhạc. Những câu chuyện và những giai điệu. Những số phận và những ca từ. Những bi kịch và những âm hưởng. Tôi tự trói mình vào vòng tròn của riêng tôi. Cái kiêu hãnh là ở cái Tôi, tức sự ý thức về giá trị con người mình, chớ không đo bằng những hình thức phù phiếm bên ngoài, cũng chẳng bao giờ trông đợi vào sự đánh giá của bất kỳ ai phi-bản-ngã.

Nếu sực tỉnh và nói một điều gì vào ngày thiêng liêng này, chỉ có thể nhớ tới một câu "Ô hay trời không nín gió..."

Đã thấm thía, có nhiều người nhưng hơi ấm chẳng bao nhiêu. Đấy cũng là một thử thách cho chặng đường sống của bất kỳ ai thôi, nhưng riêng đối với một đứa trẻ con trong hình hài người lớn như mình - vẫn ăm ắp niềm tin vào cuộc sống thì vượt qua chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng, rồi cũng phải vượt qua thôi !
Bắt đầu nhớ, những lần ta chào đón sự hiện diện của mình trên thế gian...
18 tuổi, lần đầu gặp gỡ với Sài Gòn, dành hơn nửa ngày trong Suối Tiên, và được mừng bằng một cơn mưa bất chợt lớn nhất ở Sài Gòn từ đầu mùa mưa đến nay... Mình lắng nghe điều này trên ti vi mà âm ỉ vui trong lòng. Hi hi. Dường như, Sài Gòn đã ưu ái ta từ dạo ấy, từ dạo chưa biết có đủ duyên để gắn bó với nơi này hay không. Mình cũng nhớ lắm sự trang trọng của ba khi nhắc tới ngày đó. Nhưng mình ngăn lại. Không cần ai biết đâu. Nếu đặc biệt, thì sẽ đặc biệt với riêng mình thôi !
19 tuổi, ấm cúng mà ngọt ngào. Có hoa hồng trắng, có truyện, có ly pha cà phê, có một chuyến viếng thăm và tâm tình nơi Hội quán. Thuở đó, anh Vinh và chị Mỹ đã dành cho mình những tình cảm gắn bó thật đặc biệt. Có một ly kem, phải không Thư ? Có văn chương, "Hai mùa mưa qua" và "Ngày dành cho Ba" đưa cái tên mới khai sinh Nguyên Trang lên báo, có "Cổ tích hoa trang đỏ" mừng 19. Có bài hát trên sóng phát thanh của khu quân sự, Huệ nhỉ, Trí Nhân nhỉ ? Có những tình cảm và sự quan tâm sâu sắc của cậu bạn đáng mến luôn gọi mình là "Róng róng", có bạn Hữu Nhân lặn lội xuống giữa trưa với món quà bất ngờ, có Chú - thật tuyệt vời, ôm cả bánh kem tới nơi. Có Quốc mang cả sự bình yên xuống ký túc xá với món quà nhỏ xíu mà đáng quý biết bao ! Có phòng 303 dễ thương, tổ chức một tiệc nhậu hoành tráng giữa đêm, và gửi gắm sự êm ái cho mình bằng chiếc gối trái tim hồng thắm. 19 tuổi, nơi mình tiếp nhận những gì sâu lắng và ưu ái nhất, cứ tròn đầy như một nỗi nhớ khôn nguôi.
20 tuổi, mình đang trong một chuyến hành trình trở về quê nhà. Có tin nhắn của Chú, "Một sinh nhật trên tàu", nhiêu đó thôi mà làm mình vui lắm. Có Thìn, gom góp tiền lương đi làm thêm mừng sinh nhật bạn sớm, mình vui mà rơm rớm nước mắt. Có phòng 216 dễ thương ca hát tưng bừng. Bấy nhiêu là đủ rồi, cho một sự tròn trịa, mình nhỉ ?
21 tuổi, mình đi nghiên cứu khoa học. Có một buổi đêm với biển. Có sự yêu thương không nói thành lời của mấy đứa nhóc. Có món quà muộn mằn và thân ái của bạn Nhung. Chỉ có mình lặng lẽ cảm nhận được sự trưởng thành và những dấu mốc của nó. 21 tuổi, là lớn, là chững chạc lắm rồi.
22 tuổi. Tối qua má gọi, hỏi thăm. Nhóc Xì gọi điện hỏi địa chỉ để gửi thư qua đường bưu điện mừng sinh nhật. Bé Nguyệt, như mọi năm, đều nhắn tin lộn ngày, cách đây một tháng. Quốc, sáng ni siêng năng dậy sớm tặng mình món quà tinh thần để mừng tuổi mới.
22 tuổi vẫn chưa có qua hết. Mình chẳng chờ mong điều gì cả. Mình chỉ vỗ về nỗi cô đơn trong những giấc mơ không ngoan mỗi đêm không yên giấc.
22 tuổi, vẫn chưa có qua hết. Mình đã nghĩ ra điều cần phải chờ mong rồi. Mình mong được bình yên trong ngày của riêng mình. Mình mong một ngày hoàn toàn thuộc về mình.
Hôm nay, mình tròn tuổi 22, trời vẫn không nín gió, và mình thấy lòng mình ấm áp, khi nghĩ đến gia đình ngoài quê nhà thân yêu.
Ô hay, trời không nín gió ?