Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Trưởng thành

Hơn 2 năm bỏ bê viết lách, bỏ hoang ngôi nhà này chỉ vì những lý do không đâu. Nhiều lúc ngồi nhìn trang giấy trắng đến lạnh người và trong lòng đầy ắp những điều muốn viết, mình đã tự hỏi rằng, có phải tình yêu văn chương đối với mình hời hợt đến nỗi, lúc này đây cũng chẳng gõ được dòng nào?
Mà đúng là chẳng gõ được dòng nào cả. Thấy trống trải đến hoang lạnh, và rồi, lòng mình cứ thế mất đi một chỗ để bám víu.
Từ 22 tuổi, cho đến 25 tuổi, khoảng cách là bao xa? Mà đọc lại thấy mình khác nhiều quá! Con người "đời" hơn, mà sao chữ nghĩa nhạt thếch?
Con người "chợ" hơn, mà sao hoài bão nhạt mờ?
Phần nông nổi nhất của tuổi trẻ trôi qua chưa thì mình không biết, chỉ biết là mình đương sực tỉnh một giấc mộng. Bởi mình, mình đã TRƯỞNG THÀNH.
19 tuổi, khoảng trời thật đẹp. Nhưng chẳng thể 19 mãi, vì thời gian còn lại của mỗi đời người có là bao, chẳng dám nói trước được nữa là...
Dù sao thì cũng đã lên đến đỉnh của tuổi trẻ, 25.
Mừng tháng 7 mình sinh ra đời, dù năm nay quá nhiều nỗi đau gắn với số 7 tang tóc.