Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Không biết gọi tên là gì

Đang gõ trang thứ hai của một truyện ngắn dài mười bảy trang.
Có một nhân vật là một cụ bà cô đơn. Ráng gõ thêm mấy chữ, rồi ngưng lại. Và không hiểu vì sao lòng đau nhói và nhớ quay quắt bà ngoại của mình.
"Răng lần ni con đi lâu về dữ rứa?"
Lần nói chuyện điện thoại cách đây đã ba tháng rồi. Ngoại hỏi như rứa, và con trả lời rằng, con đi làm rồi, tết con về nghe ngoại. 
Nghe tết, sao xa ngái.
Vé đã mua rồi. Mà vẫn chưa có cái cảm giác "tết như đã nằm trong tay".
Bỗng nhớ câu hỏi của chính mình cách đây hơn mười năm "Răng anh Hai đi học lâu về dữ rứa?" sau đám tang của anh có mấy ngày. Sao mà mình mong chờ, mình bồn chồn, mình khắc khoải khi hỏi ngoại câu này đến thế. Ngoại chảy nước mắt. Nước mắt của mình thì để dành cho rất nhiều năm sau mới chảy, của một sự chấp nhận thực tế quá muộn màng.
Bây giờ, mình lại để cho ngoại phải ngóng trông. Mà mình đã chết đâu, vẫn còn sống đây mà.
Có lẽ, không biết gọi tên là gì, vì mình chẳng bao giờ muốn nói hai chữ "bất hiếu".
Đời sống thì ngắn ngủi, sống thì vội vàng, thời gian dành cho những việc không-phải-là-quan-trọng-nhất là nhiều, lại còn muốn thời gian trôi qua nhanh thật nhanh nữa? Này, hãy mau tới tết đi, cho tôi được sống trong tổ ấm, cho tôi được làm tròn nghĩa vụ của tình yêu thương.
...

Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

Chè Dung

Một phát hiện mới làm chấn động cả cơ quan: Chè mình đang uống không phải là chè xanh, mà là chè Dung! Tức là chè làm từ lá của cây Dung??? 
Thế thì kiếp sau có thể mình sẽ làm cây Dung để bị người ta vặt lá, sấy khô rồi hãm lấy nước uống mất! 
Nghĩ rứa đó. Thật sự thì mình cũng muốn làm cái cây xanh, không đi được, nhưng có sức sống thật mãnh liệt. Dù có dễ dàng bị người ta vặt lá, bẻ cành, đâm chém các kiểu, nhưng bù lại, mình chẳng dễ chết đi chút nào.
Tự nhiên nhớ tới mấy cây lớn trên sân trường mình dưới Thủ Đức, thấy thương dễ sợ!
Tình hình chỉ chấn động tới đây thôi, mỗi ngày mình đều uống vài cốc chè Dung. He he he. Dung uống chè Dung. Rứa mà hồi trước cứ tưởng bà chủ xưởng chè tên Dung cơ!
*
Đã đổi hình nền máy tính. Để ảnh hai nhóc em. Hai đứa đang rất vui vẻ, tươi cười nhìn mình mỗi buổi sáng và mỗi buổi chiều. Buổi sáng thì bảo: Hai đi làm sớm thế! Buổi chiều thì bảo: Hai đã có một ngày làm việc chăm chỉ rồi đấy! Về nhà nghỉ ngơi đi. Hihi. 
Nói chớ, công việc mỗi lúc một nhiều, và mình chẳng tung tăng như trước được nữa. Cứ y như đi làm rồi thì tốc độ già đi tăng lên hay sao ấy.
Lại thêm cứ suốt ngày chúi mũi vào Hồn Việt và những tờ báo, quyển sách khác, làm mình đã trầm nay còn trầm hơn! Kiểu này phải tìm cách cột chặt "người ta" lại, kẻo bị bỏ thì đảm bảo ế dài cổ. He he. 
*
Mới đi Tiền Giang về. Vui. Rất vui. Và mệt.
Lần đầu tiên được đi miền Tây, mà lại đi bằng xe máy. Đã thấu hiểu "bụi đường, chân mỏi" một cách sâu sắc, thấm thía. 
Vào Long An thì dừng chân bên quán nước mía võng. Ngắm nghía trời đất, thấy vừa nhớ thương quê ngoại, vừa thấy quý mến khoảng trời xanh mênh mông ở đây. Thì ra, sống ở thành phố lâu quá, xúc cảm về thiên nhiên cũng ngủ quên mất!
Chạy xe đường dài, gió cứ hát vi vu bên tai. Thị xã Gò Công làm mình vừa nhớ thành phố Đà Nẵng, vừa nhớ quê hương Quảng Nam. Dường như, miền quê nào cũng giống giống nhau, nhất là vẻ yên ả, ngọt lành.
Đã biết dập bia, dù chưa được chuyên nghiệp và thuần thục lắm. Bỗng nghĩ đến cảnh về nhà, đi xuống nghĩa trang tìm mộ ông cố. Mộ ông cố khắc bia bằng chữ Hán, bị thất lạc lâu nay mà mấy cậu vẫn chưa tìm ra (do không biết đọc chữ Hán). Chuyến này mình về mà được cho đi tìm thì tha hồ mà nở mũi nhé! Tìm ra mộ, rồi dập bia, về nhà dịch ra, lưu lại cho con cháu đời sau, như rứa thật là tốt quá!  Các cháu sẽ thấy vai trò của một cháu ngoại là mình đây! He he. Khoái chí! Rồi biết đâu ông ngoại sẽ nương theo giấc mơ mà về vỗ đầu mình, khen vài câu.
Nhiều cảm xúc, không biết để đâu cho hết. Nhiều kỷ niệm, có lẽ sẽ đầy ắp ngăn hoài vọng. Nhưng đặc biệt nhất mình và bé em được đi du lịch một chuyến, gắn với hành trình văn hóa. Mình biết thêm các danh nhân văn hóa, biết thêm một số chuyện lịch sử, đó là thu hoạch lớn mà chỉ học sách vở thôi chẳng bao giờ mình biết được.
Lại nghĩ lung tung đến cái đề tài nghiên cứu khoa học, nếu thời ngu ngơ kia (cuối năm 3, đầu năm 4) mà mình được cái vốn thực tế như bây giờ, thì có lẽ đề tài sẽ hay hơn nữa, thực tế hơn nữa. Còn hứa hẹn, để làm thêm, đóng góp thêm cho quê hương, thì chẳng biết đến bao giờ! 
Sự cuốn đi của công việc, của tất bật, của lo toan, của cuộc đời... thật không lường trước được.
Rồi đi Cai Lậy. Được tặng một chuỗi hạt màu đen. Mình rất vui. Và mỗi buổi tối đã dành thời gian tĩnh tâm trước khi nhào vô giấc ngủ như một kẻ thiếu ngủ đã mấy ngày.
Đi, nhìn, và nghĩ. Chỉ có rứa thôi, nếu không muốn kể ăn nhậu, ngủ nghê vô đây. Mình đã học, đã biết, đã hiểu được thêm nhiều. Đi một ngày đàng, học một sàng khôn là rứa đó ta ơi!
Tiếc là đã không đi miền Tây sớm hơn!
Mặc dù trong tâm tưởng, lúc nào cũng nghĩ đến miền Tây bằng hình ảnh ngồi xuồng và vườn trái cây.  Hôm nay mới rõ thêm, không gian văn hóa hiện diện khắp mọi nơi trên đất nước mình, cần phải đi, phải gom góp lại, để để dành cho mai sau. Để gìn giữ bản sắc Việt Nam.
Sau hai ngày "du hí" (he he, khoái chữ này quá), mình trở về mệt lử lúc 12 giờ khuya chủ nhật. Sáng thứ hai lại mang bộ mặt ngơ ngác đi làm. Và đã có biến chuyển không ngờ. Đó là mỗi buổi sáng đã dậy sớm tập thể dục, tập môn đi bộ ở công viên Lê Văn Tám.
Khúc thức dậy thì thật là một cuộc tranh đấu quyết liệt. Nhưng khi đã xuống nhà thì hối tiếc biết bao nhiêu thời gian qua đã ngủ muộn, đã ngủ như một con mèo lười. Không khí buổi sáng thật trong lành, mát mẻ và khoan khoái. Không khí tập thể dục mới hào hứng và rộn rã làm sao. Đi bộ và nhìn ngắm, rồi lại nghĩ suy. Có lẽ nhớ nhất thời năm nhất ngây thơ, mỗi sáng đều kéo nhau đi bộ rồi chạy bộ rồi lại đi bộ và tám chuyện. Nhớ cả những người tình nguyện làm huấn luyện viên tập chạy bộ cho mình nữa. Không gian ấy, chẳng thể nào quên được!
Đang tất bật cho vòng chung kết Euréka. Chợt thấy con người sinh viên trong mình sống lại. Được suy nghĩ, được chạy tới chạy lui cho một công trình, được sáng tạo, và chuẩn bị cho một buổi bảo vệ đề tài với những đối thủ rất ngang sức, rất xứng đáng.
Có lẽ lần này mình làm hướng dẫn viên du lịch các bạn ạ! Phải đi may áo dài gấp thôi!  Áo dài màu vàng. Nếu được, sau này, mình sẽ sắm một tủ áo dài đủ các màu. 

Rỗi

Đang lụi cụi với bao nhiêu chuyện. Bỗng nhiên như một phép màu, mình chợt quên hết mọi thứ. Và thấy mình rảnh rỗi. Quên bài báo khoa học sắp đến hạn nộp, quên bài trình chiếu phải đầu tư công phu, quên phải tập diễn thuyết, quên phải dọn kho, quên phải đăng bài, quên phải giải tỏa những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu cần được thành hình, quên phải tập hợp những bài viết cũ, viết bài cộng tác, những cuộc thi viết đang đợi chờ...
Thế đấy, tự nhiên thấy mình rỗi. Và mình làm một việc sao lưu, là cóp những bài viết bên bờ lốc yahoo qua đây cất. Dù sao thì cái này cũng chả ai biết, có viết nhăng viết cuội thì cũng không ảnh hưởng mấy. Viết văn cũng như sống thôi, chẳng thể nào cứ đàng hoàng, đạo mạo mãi được, cũng có lúc hở ra cho điên với chớ! He he.
Bài này viết vào một ngày thứ hai. 
LUNG TUNG
Đêm qua mất ngủ.
Lý do không có gì đặc biệt. Một là do ham coi "Cặp đôi hoàn hảo", nguyên nhân sâu xa là "mê" giáo sư Xoay. Hai là do hai ngày cuối tuần ngủ nhiều quá rồi. Ngủ không thấy mặt trời luôn. Ba là do ăn vặt nhiều quá, khó ngủ. He he.
Nhìn lại như rứa để thấy rằng mình chẳng gương mẫu gì. Nhất là những ngày cuối tuần.
Nhớ thời sinh viên xa xưa, đêm nào cũng khuya lơ mới đi ngủ. Năm nhất là do phong trào ngủ muộn của ký túc xá, lại do cái tật ham viết lách của dân văn chương. Năm hai do ham vui các chương trình, kế hoạch, công văn, giấy tờ này nọ. Từ học kỳ hai năm hai trở đi thì thức khuya để hiểu các cụ. Phiên âm, dịch nghĩa, hư từ, với cả điển cố. Và suốt thời sinh viên, không thể không kể đến các bạn sách thân yêu. Mỗi lần đi mua sách về là hỡi ôi, thức qua đêm lúc nào cũng không biết. Cũng có những cuốn "Thiên thần và ác quỷ", "Ăn mày dĩ vãng", "Nỗi buồn chiến tranh"... thì đặc biệt hơn. Đọc xong khoảng 2 - 3 giờ sáng, nhưng sau đó sợ quá không dám ngủ tiếp. Tội nghiệp mình, gan Giun nhỏ quá mà!
Từ lúc ti toe đi dịch sổ bộ bên Trung tâm Lưu trữ Quốc gia II, mình bắt đầu tập tành điều độ. Ngủ sớm, dậy sớm, ăn đúng bữa, uống đủ nước. Đến khi làm Cộng tác viên cho Trung tâm Nghiên cứu Quốc học, mình càng chuyên tâm sống điều độ. Và bây giờ, đã là người lớn thật sự, đi làm rồi, thì phải bắt đầu quan tâm đến sức khỏe, chế độ ăn uống ngủ nghỉ của mình thật nghiêm túc. Vậy mà, những cuối tuần vẫn lộn tùng phèo cả lên.
Thời sinh viên mộng mơ đa cảm, có thể trắng đêm vì một ly cà phê, một nỗi nhớ bạn, một cơn mưa, một tiếng ghi-ta... 
Nghĩ lại thấy cũng phục mình thiệt!
Chừ á, cứ cuối tuần thì lại không muốn ngủ sớm. Đọc một quyển truyện vừa phải, hoặc một quyển truyện dày với hứa hẹn sẽ ngủ đúng giờ, bao giờ cũng kết thúc khi quyển truyện đến hồi chán ngắt hoặc hết trang. Lúc đó, mình sẽ ôm một khối sầu to tướng lặng lẽ ngẫm nghĩ. Sau rồi, mở những bản nhạc say đắm của các thời kỳ khác nhau lên ru ngủ mình. Rồi lại lặng lẽ mơ tưởng về những thời kỳ say đắm ấy. Lúc ngủ được hẳn đã gần sáng. Khi mở mắt ra thì có lẽ đã đến trưa. Một bên tự trách mình hư hỏng, một bên lại gạt đi, rằng, bao lâu mới chiều được mình. Rứa là tiếp tục bê bối một ngày rưỡi nghỉ còn lại. Xem phim, đi dạo công viên, đọc truyện, đi lang thang...
Kết quả là sáng thứ hai nào cũng lơ ngơ đi làm. Mặt mày vẫn tươi tỉnh (đương nhiên), nhưng ruột gan thì sầu héo, cầu mong cho mau đến giờ nghỉ trưa.
Hôm nay là một sáng thứ hai như rứa. Nhưng thứ hai này không kết thúc bằng một giấc ngủ trưa mà dài đằng đẵng. Mở màn bằng việc đi lấy báo ở nhà in. Tiếp theo là bữa trưa tại nhà hàng gì đó mà toàn cơ quan được TS Bùi Kha mời. Bắt đầu đi lúc 12h30 trưa, nhập bữa lúc 1h00. Về tới cơ quan đã 2h00, đố ngủ được, đành phải làm việc tiếp. Đến 2h30 thì được làm y tá, cạo gió cho chị Hằng. 3h30 tiếp tục sự nghiệp quảng bá Hồn Việt. 4h30, hết giờ làm việc. Hí hửng dọn đồ về thì sực nhớ không cầm theo chìa khóa phòng. Kiểu này ít nhất 5h15 mới có người ở phòng cho mà về. Cho nên ngồi ngắc ngư gõ vài dòng tự sự này đây!
Nhân tiện cũng kể buổi hẹn hò tối qua. Bắt đầu tại quán O Xuân. Món Huế ở đây không ngon, nhưng bù lại những người đi hẹn hò bọn mình thú vị và hấp dẫn nhau. Tiếp đến là ghé xe bắp rang bơ. Rồi ghé quán dừa thơm. Rồi dạo công viên. Rồi ghé xe cá viên. Chụp được nhiều ảnh đẹp. Hí hí.
Mình vẫn khoái những quy ước của riêng nhau. Của riêng những người bạn đặc biệt.
Sinh nhật mình, mình là nhất! Bạn có quyền đãi đằng mình, có quyền làm mình vui, có quyền làm mình bất ngờ,...
Đơn giản, nhưng mà hết mình. Phải không bạn? Món quà không nặng về vật chất. Địa điểm hẹn hò chẳng cao sang. Chỉ có niềm vui là nhiều, và rất thật.

Bài này cũng viết vào thứ hai, khi nghĩ vẩn vơ về bạn bè và những ngày xa xôi.
TRẦM TƯ CHÚT
Lâu lâu, lại ngồi ngẫm nghĩ về nhiều thứ. Cao hứng, lại ngồi giảng giải về vài thứ, cho hai bé em cùng phòng nghe (tội bọn nó), he he.
Đầu tiên, nghĩ về nghề nghiệp mình. Một chiến sĩ thật sự trên mặt trận văn hóa. Định viết bài khoe với ông ngoại, nhưng mình không rõ trên thiên đàng có mạng và ông ngoại có thể đọc bờ lốc được hay không, nên còn chần chừ (làm biếng) chưa viết. Nhưng thật sự, có nhiều điều cần phải nghĩ suy, cân nhắc, đắn đo, tính toán... lắm. Không thể trình bày rõ được. Nhưng chắc chắn là như thế. Đầu óc mình đã nhiều lần nhảy múa những nơ ron như đánh đàn tơ rưng, chỉ để nghĩ về nghề nghiệp của mình. 
Sau đó, nghĩ về tương lai. Nghĩ đến chồng con. Và rồi, ngay lập tức nghĩ đến gia đình. Ba, má, hai đứa em. Vừa nghĩ vừa nhớ nhiều thứ, nên tốc độ tăng lên mà chẳng đi được đến đâu.
Lại nghĩ đến bạn bè. Những triết lý xa xưa về bạn bè chạy đâu mất. Chừ chỉ biết, quanh mình còn có ai, ai cho mình niềm vui, mình nhớ đến những ai. Ai, đấy chính là bạn đó. Nghĩ chi cho mệt, triết lý chi cho cao siêu. Nhưng mình vẫn nhớ những buổi lang thang vô định, những buổi cà phê hẹn hò, nhớ đêm trắng, nhớ những bài thơ ngày cũ... Mình nhớ cả những quy ước với bạn, màu đỏ là màu của khát khao, màu xanh hy vọng, màu xanh bình yên, màu vàng rực rỡ, vững chãi, màu trắng tinh khôi, màu đen huyền bí, màu tím mộng mơ, màu hồng hạnh phúc...  Nghĩ và thấy vui vui. Mình đi giải mã chính mình. Hộp lập phương ba màu, kim tự tháp bí ẩn, đàn cá tung tăng, những chuỗi hạt bình yên... Lâu rồi chưa làm gì tặng cho ai hết! (thở dài)
Mỗi ngày đi làm vẫn uống nhiều ly chè xanh Thái Nguyên. Thấy mình đặc biệt.
Vẫn ngậm một hột xí muội. Thấy mình hạnh phúc.
Vẫn đọc những tâm sự cũ của mình, của bạn bè. Thấy mình có nhiều nhớ tiếc!
Thỉnh thoảng vẫn thấy những cuộc thi viết. Đam mê vẫn có, mà lòng hăm hở chẳng còn.
Đôi khi muốn viết những điều đang ấp ủ trong lòng. Vậy mà, cứ lừng khừng, cho đến một lúc nào đó, những điều ấp ủ cũng rời bỏ mình mà tan vào ngày bề bộn.
Ôi, căn gác, sao chật hẹp đến thế. Và mình, thèm biết mấy một góc riêng tư.
Thèm về nhà. Ấm áp.
Nhưng cũng thèm khoảng trời Sài Gòn chật hẹp này. Để từ đó tung bay...
***
Đọc lại chính mình, thấy cũng hay hay. Nhưng đôi khi sự e dè vô hình nào đó cản trở, để những lời gan ruột sắp nói bỗng hóa nhẹ tênh!