Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Có một thời như rứa


Có những buổi đi lang thang dọc đời, và làm thơ với bất kỳ điều gì mình thấy, mình cảm.

Có những khoảnh khắc liêu trai với Hồ Đá.

Có những nơi cafe, nhâm nhi, tán gẫu, và lại thơ thẩn...

Hôm qua đi Dường Như. Lênh đênh trên xe buýt, lội bộ trên con đường có nắng rơi, có nhiều cây, có hoa, với những nỗi niềm xa vắng... Một ngày như dài ra. Và ấm áp. Trời buồn buồn, gió hiu hắt, hồ nước lặng thinh. Mình đếm từng bậc đi ngang qua cái ao, nghe những nhộn nhạo trong lòng cố kìm xuống.

Hôm nay dẫm lên nghìn trùng cỏ, để đến với Hồ Đá. Vẻ kỳ bí, tĩnh lặng và xám xịt đó, ụp xuống mình những liên tưởng, những hồi hộp, những lo sợ... Cỏ xanh, mơn mởn, không, hừng hực. Nhìn thật đẹp, mà dẫm lên không khoái tý nào. Khoảng đất trống ngày nào mình và "N xinh ẹp" ngồi thì thào và cười cợt, nhìn người, và đếm diều, phía bên kia có hai người Bình Định đang tập võ... nay ngập cỏ. Chúng vươn lên, tua tủa, kiêu hãnh và đẫm nước.

Nhức mắt. Nhắm mắt. Chỉ để đôi tai làm việc với những bản nhạc xưa cũ. Trên nền buồn đằm thắm và pha chút điêu linh ấy, nhận ra mình rất trẻ...

Lại mở mắt. Lật lại quyển sổ tay bé tý, sổ chép "thơ chủ đề", đọc và cố mường tượng "hoàn cảnh ra đời" từng bài một. Có đi chơi nhiều, có tụ tập nhiều... thì mới có kỷ niệm để nhớ. Mình vẫn nhớ, nhớ thật rõ ràng, trên một phông nền màu xám xanh rất nhã, không, rất nhặn (bị dị ứng với chữ "nhã" rồi).

Vẫn băn khoăn ngạc nhiên, có thời như rứa đã qua sao? Có một thời như rứa...

Hành trang của mấy năm sinh viên, hóa ra cũng có vài thứ để gom góp lại mà vác đi trên quãng đường còn lại, trên hành trình đi đến một chốn an nghỉ bình yên.

Vẫn lặng lẽ nhìn đời sống đi qua mỗi ngày. Vẫn lặng lẽ bùng cháy một thứ lửa khát khao được làm những dấu son cho tuổi trẻ. Vẫn lặng lẽ yêu, lặng lẽ nhớ nhà, lặng lẽ buông tiếng thở dài giữa đêm khuya, lặng lẽ mơ và kinh hoàng gào thét theo những cơn mơ chập chờn mà dữ dội. Có lẽ vậy. Chỉ trong mơ, mới khó lòng dìm mọi xúc cảm xuống cảnh giới "lặng lẽ".

Những con ma-nơ-canh, một vụ án thảm khốc là hai trong số những giấc mơ ám ảnh nhất. Chỉ đến một lần, nhưng dấu vết những tiếng kêu xé lòng, những giọt máu đỏ tươi... sẽ chẳng thể nào xóa nổi.

Cứ thầm ước, có một giấc ngủ ngon không mộng mị. Để bình yên nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc... rong chơi!

Khoảnh khắc bình yên! Mình xem ảnh, thấy nhớ nhà, và thèm kinh khủng, cảm giác ấm áp giữa vòng tay gia đình...

Chủ Nhật, 12 tháng 12, 2010

Huyền thoại

Tôi tin vào những huyền thoại giữa cuộc đời, và thi thoảng tự cho mình khoái trá nhận ra một điều kỳ diệu nào đấy, ở những chốn tăm tối nhất của cuộc sống, hay ở những nơi có nhiều thiện tâm. Tôi cười với những niềm vui và khóc với những bất hạnh của người ta nhiều lắm. Vì đã đủ ích kỷ để vuốt ve cái tôi lập dị, và tôi cũng tự cho rằng, mình đủ bao dung để chia sẻ với nhân gian.

Nhưng, cuộc sống khôn cùng, và lòng người khó đoán. Vì chính tôi, cũng chưa một lần đi hết lòng mình, cũng chưa một khi dừng lại để soi xét bản thân. Để thấy thiếu, thấy đủ, thấy đúng, thấy sai. Để thấy, điều quan trọng nhất của mình, là gì. Hình như, chưa, chưa bao giờ.

Niềm tin làm nên định hướng của cuộc sống. Ai đó nói thế. Tôi cũng tin thế, và tôi tin hơn rằng, niềm tin của mình là tuyệt đích. Con mắt thịt của người trần đôi khi quá ngạo mạn trước dòng sống, với những hố sâu và vòng xoáy. Tôi cố nghĩ, cố tìm, cố xoay, để mà có một cái gì đấy để bấu víu, sau những lần vấp ngã, vấp phải niềm tin, và ngã xuống nền đất lạnh. Cảm giác đang rơi khiến cho bất kỳ ai cũng như được là chính mình, nhưng đã chạm đất, sự đau đớn, ê chề ắt hẳn khó lòng chịu đựng. Trước những ánh mắt soi mói và cái nhìn không mấy thiện cảm, trước những vành môi đang cong lên với những lời ngang trái và nụ cười đầy thâm ý, con chim non gục xuống, đôi cánh run rẩy che lấy thân mình, những mong có một bàn tay cứu giúp. Cuối cùng, sau thời gian dài không dám nhìn lên, không dám nhìn vào chính mình, nó phải tự đứng dậy, và lê từng bước về một nơi nào đó? Nơi nào? Một nơi không có sự cay nghiệt, chế nhạo, thử thách, giả nhơn…

Lòng mẹ.

Mẹ đón mừng, không kịp nghĩ suy, không hề toan tính, với tất cả bản năng hiền từ. Mẹ nói, mẹ cười, mẹ âu yếm, mẹ trìu mến nhìn đứa con ngoan, đang bé bỏng bên mình. Tình yêu sưởi ấm cõi lòng lo sợ, và tình thương làm lành miệng những vết thương. Sự nghiệt ngã của đời sống ngoài kia thật khủng khiếp, và sự xoa dịu của mẹ cũng nhiệm màu biết bao. Vững chãi giữa bão táp điên cuồng, và bình yên trước bao nhiêu sóng gió, mẹ, mới là huyền thoại thật sự của chính mình, biết không?

***

Khoảng trời xanh ngoài kia, mây trắng dịu dàng bay, gió vi vu thổi, làm háo hức tuổi trẻ đến mị người. Cuộc sống lại vẫy gọi, con đường lại hiện ra, và đôi chân lại sẵn sàng sải bước. Mây đen còn lẩn quất đâu đó, sấm chớp còn ẩn mình trên cao, và bộ mặt thật hung dữ của gió, chưa kịp hiện ra kêu gào. Niềm tin lại được đắp xây, và trái tim lại hăm hở tìm những giá trị mới. Tạm biệt mẹ, con lại bay vào đời, lại khóc cười với nhân loại, với những huyền thoại mênh mang…

Nỗi nhớ cũng đầy dần và bị khuất lấp dần theo những bước thấp bước cao, vì đường đời gập ghềnh. Mải mê với đời sống, đôi lần quên chong ngọn đèn nhỏ, để nhớ chuyện ngày xưa, mà ấp ôm huyền thoại của riêng mình.

***

Đêm nay mưa rả rích, hơi lạnh se sẽ bay vào. Tôi tắt điện, vùi mình trong bóng tối, mà nghe tiếng guitar bập bùng, mà lắng nghe những lời âm vang của một người đã đi vào cát bụi, mà nỗi lòng còn ngân, còn vọng đến vô cùng: “Khi người tình cho bạn một tình yêu, thì trong trái ngọt đã có thêm mùi vị của đắng cay. Nhưng tình yêu của mẹ thì không hề vị lợi. Ở trái tim người mẹ, chỉ có sự tràn đầy, không có bớt đi hoặc thêm vào gì nữa. Một người tình có thể ác độc với bạn, nhưng trong lòng người mẹ thì chỉ có từ tâm. Sự ác độc mang đến giá băng trong lòng bạn, và chỉ có hủy diệt chứ không thể làm sinh nở một điều gì tốt lành. Chỉ có ở người mẹ, bạn mới tìm được sự chung thủy tuyệt đối. Hãy tin chắc rằng, không thể nơi nào có một lòng chung thủy tương tự  như vậy nữa. Bởi vì, đối với mẹ, bạn luôn là mục đích đầu tiên, và sau cùng”.

Vẳng đâu đó tiếng hát, còn tôi thì trượt theo luồng suy tưởng nào đấy. Trượt mãi, trượt mãi… Vẳng đâu đó tiếng đàn, và tôi nghe “trong câu hát thanh bình, mẹ là gió mong manh”. Như bất kỳ đứa con nào, tôi giật mình thảng thốt. Mong manh, mong manh. Tôi đã thấy, đã cảm nhận, đã níu kéo nhiều thứ mong manh đi qua cuộc đời mình. Nhưng chưa lúc nào, chữ mong manh lại bất ngờ, đột ngột, chính xác và đau đớn thế. Vẫn những mùa Vu Lan, ngồi gấp hoa bằng vải. Những khuôn vải hồng tươi. Cái đầu tiên, là để cài lên ngực, những cái tiếp theo là để chia vui với những người khác. Chả trách màu hồng là màu tượng trưng cho hạnh phúc. Được cài hoa hồng lên ngực, thật hạnh phúc biết bao!

Tôi lấy tay gõ gõ vào bóng tối. Chỉ có âm thanh của trái tim thổn thức. Tôi thắp lên một ngọn nến, ánh sáng hiền từ và ấm áp lan tỏa. Tôi lục lại ký ức, thu hết ánh sáng và bóng tối vào mắt, thu hết những tiếng đàn vào tai, những lời nói vào lòng, để làm hành trang cho hành trình giữ gìn huyền thoại linh thiêng nhất của đời mình - huyền thoại Mẹ.