Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Cơn mưa ban trưa

Lâu lắm rồi, có lúc như nín thở để cảm tưởng rằng, mình đang ở trong khung cảnh của hơn một năm trước, quây quần với bữa cơm chay, nói cười, thi nhau xử măng cụt không cần dao... Nhưng có lẽ, mình và kỷ niệm đó trong ký ức đơn sơ, giản dị hơn, và cũng thật hơn.
Cũng lâu rồi mới trở lại Pháp Uyển. Cái cách khẳng định rằng món ăn của chúng tôi rất ngon bằng cách chờ cho thực khách đói meo rồi mới dọn lên vẫn thế. Chỉ khác là không có điện, không có nhạc hòa tấu, cửa được mở, và hơi lạnh của cơn mưa ban trưa dìu dịu len vào.
Nhưng câu chuyện có vẻ đượm buồn, vì chúng nhuốm cái tâm trạng của những kẻ đã rời bỏ một thời xa xưa. Bây chừ, nói chuyện gì, cũng "à, nhớ ngày trước...". Cái ngày trước ấy, có nhiều nhặn gì lắm đâu mà nỗi nhớ cứ ngồn ngộn, tít tắp?
Chính mình cũng khó lòng ngăn mình trước dòng chảy của cuộc sống. Cứ mải mê với những dự định, rồi thì, khi ngoảnh lại chẳng còn ở xung quanh bao nhiêu bạn bè cả. Mình cứ nhớ Hajime đã nói thế này: "Tôi rất thân với anh ta, chúng tôi gần như là bạn". Đấy, mình thích chữ "bạn" này. Không có cái kiểu gượng ép gọi nhau là bạn. Bạn phải là trên rất thân, hiểu nhau, và biết thông cảm cho nhau. Chính bởi muốn xứng đáng với chữ "bạn" thật sự, thuần khiết ấy, ta chẳng nên ngại ngần mà tự nhận rằng, ta chẳng có bao nhiêu bạn cả. Có hề gì đâu, bạn nhỉ?
Mừng D nhận học bổng. Mừng D đã trả sạch nợ nần. Mừng D đã "làm lành" được với Sóng Nhạc. Mừng D... Nói chung là một bữa tiệc nho nhỏ mừng đủ thứ trên đời liên quan tới D làm mình cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Chiều mai cuối tuần, nhóm chúng ta làm một tiệc nho nhỏ nữa. Hi hi. Để kết thúc ba tuần làm việc chăm chỉ.
Nghe đâu ngày mai ở trường có ngày hội nhân lực cho sinh viên sắp Tốt nghiệp. Ngồi nghiên cứu nãy chừ, tìm được một vị trí thích hợp rồi. Ngày mai sẽ lên đó xem sao. Biết đâu vận may sẽ mỉm cười với mình. Cái duyên cũng mỉm cười với mình. Lạc quan một tý cho đời thêm vui ấy mà! :-)
Chiều ni học Nghiệp vụ Sư phạm. Mình bắt đầu thấy khoái không khí làm việc nhóm qua e-mail rồi đây. Ước chi phòng trọ mình lại có mạng 24/24 như ngày xa xưa ấy. Tha hồ mà nhiệt tình.
Bây chừ, đi làm, cuống cuồng lo nghĩ tới bữa chiều để lại đi học, khuya lơ mới về tới nhà, mệt rã rời, lại ăn, rồi lăn ra ngủ. Chỉ còn gần 3 tháng nữa thôi, là tình trạng này sẽ chấm dứt. Ráng mà phấn đấu thôi chớ biết làm răng chừ!

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

Cơn mưa đưa mình vào tháng sáu

Đúng một năm ngày nghêu ngao hát bài này, và gõ gõ những dòng chữ đầy nuối tiếc về tháng nối tiếp của những mùa thi. Lần đó, hình như ta đang mang trong mình một ma lực của tự do, của một sinh viên vừa qua hết năm 3, sẵn sàng bước tới ngưỡng cửa đời bên kia, mà cũng còn hồn nhiên lắm với những thú vui riêng mình.
Bây giờ thì sự ngột ngạt bởi những cái tủn mủn vặt vãnh rất "đàn bà" trong căn phòng trọ bé xíu làm mình chán ngán cái tháng sáu. Cái tháng sáu có biến cố ở đất Tây Nguyên, và thế là cái góc nương thân bé nhỏ của mình ở dưới Sài Gòn đột nhiên lung lay, mưa dột nắng chói... Vẫn còn những niềm vui nhỏ nhắn quanh đời, nhưng khi dưới mái nhà không phải là mái ấm, đột nhiên sự cô đơn lại trở nên xa xỉ. Ta không thể an nhiên đắm mình vào thế giới riêng, ta phải mở to mắt, căng rộng tai để nhìn những phần xấu xa, ti tiện đang thể hiện ra xung quanh đó. Một chút bao dung và cảm thông chẳng bao giờ thấy. Và, cũng như ta đã từng nếm, những gì đã cho rơi vào lãng quên nhanh lắm, chỉ có sự so đo tính toán là trường tồn thôi.
Sóng Nhạc mới đăng bài Lắng nghe, lắng nghe. Cuối cùng, trong sự so gan, ta đã thắng, dù ta không có tiền tiêu. He he. Chừ sẽ lên lịch để tiếp tục cộng tác với người ta đây. Hi hi.
Mới được nhận thêm giấy khen của Hiệu trưởng trường. :-) Mới chính thức được cầm cái bằng B Tiếng Hoa trên tay.
Đi làm hơn hai tuần rồi. Làm việc hiệu quả. Ổn cả.
Học Nghiệp vụ Sư phạm được hơn một tuần rồi. Cô giáo người Quảng. Hơ hơ. Cô lớn tuổi rồi, nhưng càng học thấy cô càng đẹp ra. Đấy là dấu hiệu của một Nhà giáo xịn. Hi hi. Má từng nói rứa mà. Bữa đi học đầu tiên, 9 giờ kém, đội mưa về. Đầy tâm trạng. Nhưng rồi, cũng quên hết à.
Ngày mai được nhận học bổng. Thấy cuộc đời vui lên phơi phới. Sẽ đi mua bộ đồ đá banh cho cu Ky, xem thử đôi giày đinh, v.v... và v.v...
Đang dự tính sẽ lấp đầy những khoảng trống còn lại trong thời gian biểu của mình vào chiều thứ hai, và sáng thứ 7 + chủ nhật, bằng bóng bàn. Hy vọng là thực hiện được. Nghĩ đến thôi là đã thấy sướng run lên rồi.
Lại giành được chỗ làm cho anh. Thấy hí hửng quá xá. Chuyến này tha hồ mà vi vu nhá! ^_^

Hai giờ kém rồi, sắp tới giờ vào làm việc. Chúc Dung làm việc tốt, chiều nấu ăn ngon và buổi tối đi chơi vui vẻ nhé!

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Chút rảnh rỗi cuối chiều

Rứa là, đã đi làm.
Đời sinh viên thế đó, trôi qua cái vèo, rồi thôi.
Kỳ thi học kỳ cuối cùng của mình không được tốt lắm, có lẽ vì không tập trung ôn bài. Ngay sau tuần lễ thi là đi làm liền. Hơn một tuần đã qua. Sự háo hức và nhiệt tình ban đầu đang hạ xuống. Vì thực chất, công việc không mới mẻ, cũng chẳng đòi hỏi nhiều. Tra cứu tài liệu. Có lẽ giai đoạn này là để giúp mình rèn luyện thêm tính kiên nhẫn và chịu khó. Cố gắng vậy!
Không có mạng đã gần một tháng, đúng không nhỉ? Chắc khoảng khoảng nớ, cũng chẳng thấy thiếu thốn gì. Từ bỏ thằng ti vi nữa, buổi tối tha hồ học tiếng Hoa (ít), đọc truyện và ngủ sớm (nhiều). He he. Còn tranh thủ giặt giũ, lau nhà... này nọ các thứ vào buổi tối. Còn phải nói, bây chừ cả tuần ta đã đi làm rồi cơ mà, đâu có rảnh rang như hồi "nhỏ dại" nữa. Khơ khơ.
Thứ 7 ni, thật là một ngày bận rộn chớ chẳng chơi. Buổi sáng thì lo học bài, chiều đi dự lễ tuyên dương các vận động viên của trường (năm ni trường mình màu mè gớm, he he, cũng may cho mình, có thêm kỷ niệm trước khi ra trường hẳn), tối tối thi giữa kỳ tiếng Hoa, tối hẳn thì đi xem thầy hát. Hi. Cuối tuần rứa cũng đáng. :-)
 Đọc nhiều sách cũ. Của những năm đầu thế kỷ XX, tự nhiên thấy thích thích giọng văn "chơn chất" của người miền Nam. Nói sao viết vậy. Lại nữa, một đứa chẳng hề khoái thư viện như mình lại đi làm công việc gắn bó với tất tần tật các thư viện.
Phải nói thật là từ nhỏ, mình có ước mơ thầm kín là được làm cô thủ thư. Một mình cô có cả cái thư viện, tha hồ mà đọc. (Lầm to hỉ!) Mỗi lần cô thủ thư đi ngang nhà rủ lên thư viện xếp sách với cô là phơi phơi đi ngay, dù sau đó, như lời má nói, mình chỉ ôm lấy đống truyện bỏ mặc cô thủ thư làm gì thì làm. Hi hi.
Lên cấp 2, cấp 3, mượn truyện, mượn sách khó khăn quá! Một đứa làm biếng như mình thì dù chương trình học có nhiều đi nữa vẫn còn khối thời gian rảnh, rứa mà không mượn được truyện về đọc, ức không cơ chứ! May được ba má hậu thuẫn, chở đi nhà sách đều đặn nên dần dần mình ứ thèm chơi với thư viện nữa. Lên Đại học vẫn giữ cái thói đó, thà mua một đống sách cũ về rồi ăn mì gói, mình cũng cương quyết không làm thân với thư viện trường.
Bây giờ thì, thích rồi! Hơ hơ. Một tuần năm ngày, khăn gói cà mèn xách đến các thư viện. Nói chung cũng thích nghi dễ thôi. Mình là lính mới, mấy cô thủ thư dễ thương chỉ dẫn cũng tận tình. Chỉ điêu đứng ngay tại thư viện trường mình. Không biết cách tìm sách. Mà ai ngờ trường mình lại cho sinh viên vào tận trong kho để tự lấy sách cơ chứ! Đảo đỏ con mắt cũng tìm không ra. Lại thêm cái thẻ sinh viên chả có dòng dữ liệu nào. Mỉa mai chưa. Sinh viên năm tư cơ đấy, mà không có dòng lưu trữ nào về việc đã từng đặt chân đến thư viện. "Bây giờ cho em mượn đọc tạm thôi, lát nữa nhớ đem thẻ đi bổ sung dữ liệu vào!". Tủi thân ghê gớm. Thế rồi, cái công tác bổ sung dữ liệu ấy, cũng phức tạp vô cùng, lên phòng này, lại được chỉ sang phòng khác, nói chung, không ai hiểu ý của cô thủ thư đã bảo mình cả. Cuối cùng vẫn là cái thẻ trống trơn, không có chút dữ liệu nào. Thư viện, quả là một vết xấu trong quãng đời sinh viên của mình...
Dạo này đi thư viện mỗi ngày, nên được đọc tất tần tật các loại báo mỗi ngày. Cập nhật thông tin. Và ghét thằng Trung Quốc kinh khủng. Nhưng cũng chẳng biết phải làm gì. Lấy "Lá cờ thêu sáu chữ vàng" ra đọc lại. Hay quá chừng hay! Và thấy rất ý nghĩa.
Hôm nay làm luôn trưa, rồi được nghỉ sớm. Mon men lên mạng viết vài dòng, dù mình biết, chả có ai biết cái bờ lốc này của mình cả. Hi.
Hôm qua dự Hội thảo, học hỏi được một số điều. Được tặng 4 quyển sách, và 2 tờ báo Hồn Việt. Trên báo có một bài báo của một ông hiện đang ở Niu Óc (NewYork) nói về việc nên dừng đưa tiếng Mỹ vào tiếng Việt đi. Đọc thấm quá chừng thấm. Nhưng mà mình không phải người khoái tiếng Mỹ, chẳng phải kẻ thích đệm vài chữ ngoại vào tiếng mẹ đẻ để ra vẻ ta đây xịn, ta đây hơn người... nên đang suy nghĩ làm thế nào để phổ biến bài báo đó đến với những đối tượng thích hợp hơn.
Tình hình là bây chừ đang đói bụng cồn cào. Hic hic. Có làm chi nhiều nhặng đâu mà bụng cứ hay đói, mắt cứ hay mỏi như kẻ thiếu ăn thiếu ngủ ri trời?
Tối ni khai giảng lớp Nghiệp vụ Sư phạm. Mình phải bỏ một buổi học tiếng Hoa để lên nghe ngóng tình hình xem sao. Rồi từ từ tính.
Cuối cùng, chúc mình gặp nhiều may mắn và gặt hái nhiều thành công nhá á á á! He he he.