Thứ Hai, 13 tháng 12, 2010

Có một thời như rứa


Có những buổi đi lang thang dọc đời, và làm thơ với bất kỳ điều gì mình thấy, mình cảm.

Có những khoảnh khắc liêu trai với Hồ Đá.

Có những nơi cafe, nhâm nhi, tán gẫu, và lại thơ thẩn...

Hôm qua đi Dường Như. Lênh đênh trên xe buýt, lội bộ trên con đường có nắng rơi, có nhiều cây, có hoa, với những nỗi niềm xa vắng... Một ngày như dài ra. Và ấm áp. Trời buồn buồn, gió hiu hắt, hồ nước lặng thinh. Mình đếm từng bậc đi ngang qua cái ao, nghe những nhộn nhạo trong lòng cố kìm xuống.

Hôm nay dẫm lên nghìn trùng cỏ, để đến với Hồ Đá. Vẻ kỳ bí, tĩnh lặng và xám xịt đó, ụp xuống mình những liên tưởng, những hồi hộp, những lo sợ... Cỏ xanh, mơn mởn, không, hừng hực. Nhìn thật đẹp, mà dẫm lên không khoái tý nào. Khoảng đất trống ngày nào mình và "N xinh ẹp" ngồi thì thào và cười cợt, nhìn người, và đếm diều, phía bên kia có hai người Bình Định đang tập võ... nay ngập cỏ. Chúng vươn lên, tua tủa, kiêu hãnh và đẫm nước.

Nhức mắt. Nhắm mắt. Chỉ để đôi tai làm việc với những bản nhạc xưa cũ. Trên nền buồn đằm thắm và pha chút điêu linh ấy, nhận ra mình rất trẻ...

Lại mở mắt. Lật lại quyển sổ tay bé tý, sổ chép "thơ chủ đề", đọc và cố mường tượng "hoàn cảnh ra đời" từng bài một. Có đi chơi nhiều, có tụ tập nhiều... thì mới có kỷ niệm để nhớ. Mình vẫn nhớ, nhớ thật rõ ràng, trên một phông nền màu xám xanh rất nhã, không, rất nhặn (bị dị ứng với chữ "nhã" rồi).

Vẫn băn khoăn ngạc nhiên, có thời như rứa đã qua sao? Có một thời như rứa...

Hành trang của mấy năm sinh viên, hóa ra cũng có vài thứ để gom góp lại mà vác đi trên quãng đường còn lại, trên hành trình đi đến một chốn an nghỉ bình yên.

Vẫn lặng lẽ nhìn đời sống đi qua mỗi ngày. Vẫn lặng lẽ bùng cháy một thứ lửa khát khao được làm những dấu son cho tuổi trẻ. Vẫn lặng lẽ yêu, lặng lẽ nhớ nhà, lặng lẽ buông tiếng thở dài giữa đêm khuya, lặng lẽ mơ và kinh hoàng gào thét theo những cơn mơ chập chờn mà dữ dội. Có lẽ vậy. Chỉ trong mơ, mới khó lòng dìm mọi xúc cảm xuống cảnh giới "lặng lẽ".

Những con ma-nơ-canh, một vụ án thảm khốc là hai trong số những giấc mơ ám ảnh nhất. Chỉ đến một lần, nhưng dấu vết những tiếng kêu xé lòng, những giọt máu đỏ tươi... sẽ chẳng thể nào xóa nổi.

Cứ thầm ước, có một giấc ngủ ngon không mộng mị. Để bình yên nghỉ ngơi sau một ngày mệt nhọc... rong chơi!

Khoảnh khắc bình yên! Mình xem ảnh, thấy nhớ nhà, và thèm kinh khủng, cảm giác ấm áp giữa vòng tay gia đình...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét