Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

Không biết gọi tên là gì

Đang gõ trang thứ hai của một truyện ngắn dài mười bảy trang.
Có một nhân vật là một cụ bà cô đơn. Ráng gõ thêm mấy chữ, rồi ngưng lại. Và không hiểu vì sao lòng đau nhói và nhớ quay quắt bà ngoại của mình.
"Răng lần ni con đi lâu về dữ rứa?"
Lần nói chuyện điện thoại cách đây đã ba tháng rồi. Ngoại hỏi như rứa, và con trả lời rằng, con đi làm rồi, tết con về nghe ngoại. 
Nghe tết, sao xa ngái.
Vé đã mua rồi. Mà vẫn chưa có cái cảm giác "tết như đã nằm trong tay".
Bỗng nhớ câu hỏi của chính mình cách đây hơn mười năm "Răng anh Hai đi học lâu về dữ rứa?" sau đám tang của anh có mấy ngày. Sao mà mình mong chờ, mình bồn chồn, mình khắc khoải khi hỏi ngoại câu này đến thế. Ngoại chảy nước mắt. Nước mắt của mình thì để dành cho rất nhiều năm sau mới chảy, của một sự chấp nhận thực tế quá muộn màng.
Bây giờ, mình lại để cho ngoại phải ngóng trông. Mà mình đã chết đâu, vẫn còn sống đây mà.
Có lẽ, không biết gọi tên là gì, vì mình chẳng bao giờ muốn nói hai chữ "bất hiếu".
Đời sống thì ngắn ngủi, sống thì vội vàng, thời gian dành cho những việc không-phải-là-quan-trọng-nhất là nhiều, lại còn muốn thời gian trôi qua nhanh thật nhanh nữa? Này, hãy mau tới tết đi, cho tôi được sống trong tổ ấm, cho tôi được làm tròn nghĩa vụ của tình yêu thương.
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét