Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

Cơn mưa ban trưa

Lâu lắm rồi, có lúc như nín thở để cảm tưởng rằng, mình đang ở trong khung cảnh của hơn một năm trước, quây quần với bữa cơm chay, nói cười, thi nhau xử măng cụt không cần dao... Nhưng có lẽ, mình và kỷ niệm đó trong ký ức đơn sơ, giản dị hơn, và cũng thật hơn.
Cũng lâu rồi mới trở lại Pháp Uyển. Cái cách khẳng định rằng món ăn của chúng tôi rất ngon bằng cách chờ cho thực khách đói meo rồi mới dọn lên vẫn thế. Chỉ khác là không có điện, không có nhạc hòa tấu, cửa được mở, và hơi lạnh của cơn mưa ban trưa dìu dịu len vào.
Nhưng câu chuyện có vẻ đượm buồn, vì chúng nhuốm cái tâm trạng của những kẻ đã rời bỏ một thời xa xưa. Bây chừ, nói chuyện gì, cũng "à, nhớ ngày trước...". Cái ngày trước ấy, có nhiều nhặn gì lắm đâu mà nỗi nhớ cứ ngồn ngộn, tít tắp?
Chính mình cũng khó lòng ngăn mình trước dòng chảy của cuộc sống. Cứ mải mê với những dự định, rồi thì, khi ngoảnh lại chẳng còn ở xung quanh bao nhiêu bạn bè cả. Mình cứ nhớ Hajime đã nói thế này: "Tôi rất thân với anh ta, chúng tôi gần như là bạn". Đấy, mình thích chữ "bạn" này. Không có cái kiểu gượng ép gọi nhau là bạn. Bạn phải là trên rất thân, hiểu nhau, và biết thông cảm cho nhau. Chính bởi muốn xứng đáng với chữ "bạn" thật sự, thuần khiết ấy, ta chẳng nên ngại ngần mà tự nhận rằng, ta chẳng có bao nhiêu bạn cả. Có hề gì đâu, bạn nhỉ?
Mừng D nhận học bổng. Mừng D đã trả sạch nợ nần. Mừng D đã "làm lành" được với Sóng Nhạc. Mừng D... Nói chung là một bữa tiệc nho nhỏ mừng đủ thứ trên đời liên quan tới D làm mình cảm thấy vui vẻ và thoải mái.
Chiều mai cuối tuần, nhóm chúng ta làm một tiệc nho nhỏ nữa. Hi hi. Để kết thúc ba tuần làm việc chăm chỉ.
Nghe đâu ngày mai ở trường có ngày hội nhân lực cho sinh viên sắp Tốt nghiệp. Ngồi nghiên cứu nãy chừ, tìm được một vị trí thích hợp rồi. Ngày mai sẽ lên đó xem sao. Biết đâu vận may sẽ mỉm cười với mình. Cái duyên cũng mỉm cười với mình. Lạc quan một tý cho đời thêm vui ấy mà! :-)
Chiều ni học Nghiệp vụ Sư phạm. Mình bắt đầu thấy khoái không khí làm việc nhóm qua e-mail rồi đây. Ước chi phòng trọ mình lại có mạng 24/24 như ngày xa xưa ấy. Tha hồ mà nhiệt tình.
Bây chừ, đi làm, cuống cuồng lo nghĩ tới bữa chiều để lại đi học, khuya lơ mới về tới nhà, mệt rã rời, lại ăn, rồi lăn ra ngủ. Chỉ còn gần 3 tháng nữa thôi, là tình trạng này sẽ chấm dứt. Ráng mà phấn đấu thôi chớ biết làm răng chừ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét