Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

Ơ ớ ơ...

Mình vẫn nhớ khung cửa nhà cô Bốn. Nơi đó trên cao, mình có thể thả tầm mắt bay bổng. Bay qua cánh đồng xanh, bay qua những lũy tre rì rào, bay qua những mái nhà, bay qua con đường, bay qua đàn cò trắng, bay qua quán kẹo mà mình hay ghé mua...
Bốn năm. Mà ngỡ xa vời như cổ tích.
Lúc đó, mình hay mua kẹo. Cây kẹo mút có hình tròn tròn nhiều màu sắc, chỉ một ngàn đồng. Mình thích ngồi trên đó, nhấm nháp kẹo, và thưởng thức sự yên bình của riêng mình.
Mình còn hay tặng kẹo cho ai đó, mình thích. Tặng cho cô giáo dạy Toán, cho mấy đứa bạn, cho mấy đứa em, mấy đứa nhóc... Niềm vui cứ ngọt ngào thế. Cả sự chia sẻ cũng vô tư...
Ngày mai mình lại sẽ tặng kẹo. Tặng cho nhiều người. Nhưng cứ lo sợ là cảm giác sẽ không trọn vẹn và tinh khôi như trước. Có nghĩa là, việc đơn giản nhất, dễ dàng nhất, là cho đi, mà mình cũng sẽ không làm được một cách chân thành...
Chiều ni dạo quanh công viên Lê Văn Tám. Không như mình hằng mong muốn. Nhưng vẫn ấm áp đến diệu kỳ.
Ơ ớ ơ ơ mấy giăng tơ
Giăng tơ ơ mấy đi tìm
...
Bài hát này mình vẫn nhớ. Lúc gặp nó mình mới học lớp 1, vẫn còn mê chữ như bây giờ mê tiếng Hán cổ, thấy là nhào vô đọc. Có năm bài hát cả thảy, dành cho đợt cắm trại sắp tới của lớp 5 má đang chủ nhiệm.
"Nghe chăng câu hát chúng em anh Kim Đồng ơi..."
"Đất nước muôn ngàn yêu dấu đang rợp bóng cờ..."
"Trăm sông về biển Đông hát bài ca nước non chan hòa..."
"Hoa loa kèn thổi kèn chiến thắng, một ngày tháng Tư vàng trong ánh nắng..."
"Tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ ố mấy bông là lên bông..."
Vốn âm nhạc đầu đời của mình.
Tất nhiên, hai năm sau đó, mình đã hát múa những bài hát này một cách thành thục. Nhưng trong khoảng thời gian hai năm ấy chỉ có năm bài hát theo mình. Bài thứ sáu là khi chị Xuân trong đợt cắm trại có hát nho nhỏ "Em là  búp măng non em lớn lên trong mùa cách mạng..."
Kể từ đó, mình hát khi nấu ăn. Hát khi học bài. Hát cả khi ru em (lớp 4 rồi, biết nhiều bài hát rồi, nhưng cái vốn bao giờ cũng được lấy ra dùng)...
Hôm nay, giữa khung cảnh người người nhộn nhịp, rập ràng, mình đang nghĩ tới những vũ khúc xa xôi, thì lại được nghe "ơ ớ ơ...", phải rồi, "ơ ớ ơ ơ mấy giăng tơ..." làm sao mà quên nổi.
Tự nhiên một vùng dậy sóng, tuổi thơ lại xanh màu.
Nhỏ bạn tự nhiên lôi mình vô cái trò tag vớ vẩn. Nhưng thật ra, có những câu khiến mình phải suy nghĩ. Mình, nhiều lúc, cũng không rõ lắm về chính mình.
Cái mong mỏi được làm bạn tốt cứ dập dờn.
Tối nay, mình sẽ ngon giấc, trong giai điệu êm đềm kia, "ơ ớ ơ..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét