Thứ Hai, 18 tháng 4, 2011

Mưa đêm

Sau bao nhiêu cố gắng mới có được hai chữ "điều độ" cho cuộc sống. Sáng, trưa và tối tập thể dục. Ăn đúng bữa. Kiêng cà phê. Ngủ trước 12h khuya. Thỉnh thoảng vớ một quyển nào đó đọc cho đỡ ghiền chữ. Thỉnh thoảng viết blog. Đi làm đều đặn. Học hành đều đặn.
Đùng một cái, chỉ trong một tuần sửa đề tài, mình đã quay ngược đồng hồ sinh học của mình một cách không thương tiếc. Chừ để quay lại khoảng thời gian trước đây một tuần, có lẽ phải cố gắng đến một tháng.
Thức trắng mấy đêm liền. Chẳng phải là đêm trắng lãng mạn và liêu trai như thuở trước.
Thức suốt một đêm, tâm tình với chữ. Gõ gõ, đọc đọc, tra tra, nghĩ nghĩ, lại gõ gõ...

Ban ngày, cũng ngồi một mình với máy tính. Cà phê để tỉnh táo. Lại đọc đọc, gõ gõ, nhớ nhớ, lật lật...
Thấy cô đơn thấm tận xương tủy.

Đã kết thúc rồi. Tức là đã xong, với những lỗi nhỏ, có thể là lớn. Nhưng nói, vừa xong là biết ngay những sai sót. Tự biết, không cần phải suy nghĩ hay đọc lại bản chính. Chả bù cho hai đêm ngồi đọc lại toàn bộ, đọc thật kỹ, mà không phát hiện ra một lỗi nhỏ nào, Thiếu điều nghĩ, mình tài giỏi kinh!
...
Đêm qua đi ngủ từ rất sớm. Ngủ thiệt ngon đến 22h. Nằm mơ thấy cô Ba ôm mình, vuốt tóc, còn cho mình một lọn chỉ màu tím. Mình thích chỉ màu mà. Với cũng lâu rồi không thêu thùa gì. Lúc tỉnh dậy, quờ quạng tìm xem lọn chỉ màu tím ấy ở đâu. Hóa ra, chẳng có gì cả.
Sau đấy, nằm trằn trọc. Mưa xuống lúc nào chẳng rõ.
Trằn trọc cho đến lúc mưa ngưng.
Cảm giác hụt hẫng xâm chiếm toàn bộ con người. Mưa cứ rơi, mình nằm nhớ nhà, nhớ những cơn mưa rào mùa hè khi còn ở nhà ngoại. Những thanh âm quen thuộc, cộng với tiếng dông nữa, làm mình lơ mơ nghĩ đến những xa xưa. Mình tỉnh táo nghĩ đến hiện tại.
Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, nước sôi lửa bỏng nhất, mình vẫn một mình.
Mình không cho đó là điều hay.
Mình thất vọng. Rất thất vọng. Tự hỏi, có phải mình quá yếu mềm khi cứ cố gắng níu giữ...
Bây giờ thì rõ rồi.
Mình yêu một người khác!
Mình không thích tranh luận, chả ưa trò thắng thua. Mình cần một người hiểu, hiểu là đủ. Có thông cảm hay không dựa vào có hiểu hay không?
Chừ không hiểu. Tận cùng cũng không hiểu. Nhắm mắt làm ngơ bao lần. Cuối cùng cũng trơ ra: Không hiểu!
Cay đắng rứa đó...
Còn đợi tới khi nào nữa? Bấy nhiêu đó đã quá đủ.
Đừng để những lợi phân bua, ngụy biện làm lạc mất phương hướng!
Quan trọng là điều mình cảm nhận được, không phải điều mình nghe được...
Mình đang cảm nhận được, rằng:...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét