Thứ Bảy, 23 tháng 4, 2011

Đám cưới và những vẩn vơ




Bữa ni đi ăn đám cưới. Từ xưa tới chừ mới được chụp ảnh chung với chị Thuận. Tấm ảnh Dung và hai mẹ con chị Thuận. He he.

 

 Cô dâu rất dễ thương, hoạt bát. Mình đứng ké bó hoa hồng. :))


Còn đây là chân dung hai chị em phòng mình trước giờ xuất phát. Tí tởn hết cả tiếng đồng hồ. Hi hi.
Nhà hàng nấu ăn không ngon, phục vụ không tốt, và chương trình ca nhạc cũng không hay nữa. Mình ngồi nghĩ thử sau này, đám cưới của mình sẽ như thế nào. He he.
Mỗi lần nghĩ tới đám cưới, mình lại hình dung một không gian thoáng đãng ngoài trời, có cây xanh, có gió thổi, trời mát, và có những bản hòa tấu tuyệt vời. Mọi người ngồi nói chuyện khe khẽ... Mình hình dung những gương mặt sẽ tới chúc phúc cho mình. Những nụ cười thật tươi, những bài hát mình thích,... mình sẽ được nhận như những món quà tinh thần đầy ý nghĩa.
Trên đường về thấy một cậu chàng vừa đi trên vỉa hè vừa gõ cốc cốc cốc. Lại nhớ tới những ý niệm về những thanh âm nhảy nhúa. Chợt nghĩ đến quãng đường đi học về, có từng gặp một chú bé đánh giày. Thuở xa xưa, khi đọc "Chú bé đánh giày" mình mường tượng ra mảnh đất Sài Gòn rất khác, rất ngô, nhưng lâu rồi lại quên béng đi. Chừ mới biết, có đang ở giữa Sài Gòn thì mình vẫn thở giữa thế giới rất riêng của mình, qua sách truyện, những nhân vật mình vẫn hay gặp ấy lại thuộc về một thế giới khác, rất khác mà có thể, chẳng bao giờ giao nhau được.
Mới nói chuyện với chị Nhân về những tháng ngày sắp tới. Có thêm quyết tâm để thỏa chí bay nhảy. Nếu khi vừa cầm tấm bằng Cử nhân đã về ngay thì có nhiều tiếc nuối cho mình lắm, một thời còn sung túc những ước mơ và khát vọng. Mong rằng, sẽ có thuận lợi khi gõ cửa những nơi chốn mới. Và gia đình, và những ân tình... sẽ đợi thêm mình vài năm. Mình còn muốn sẽ được ở với chị Nhân, cho đến tận ngày chị lên xe hoa nữa cơ, rạng rỡ, hạnh phúc. Hi hi. Thì ra, ở chốn mà mình coi là tạm bợ này, cũng có nhiều ân tình đã được lưu lại. :)
Có một thời vừa mới bước ra
Mùa xuân đã gọi mời trước cửa
Chẳng ngoái lại vết chân trên cỏ
Vườn hoa nào cũng ở phía mình đi
Ðường chẳng xa núi không mấy cách chia
Trong đáy mắt trời xanh là vĩnh viễn
Trang nhật kí xé trăm lần lại viết
Tình yêu nào cũng tha thiết như nhau
-
Có một thời ngay cả nỗi đau
Cũng mạnh mẽ ồn ào không giấu nổi
Mơ ước viển vông, niềm vui thơ dại
Tuổi xuân mình tưởng mãi vẫn tươi xanh
Và tình yêu không ai khác ngoài anh
Người trai mới vài lần thoáng gặp
Luôn hy vọng để rồi luôn thất vọng
Tôi đã cười dã khóc những không đâu
-
Một vầng trăng niên thiếu ở trên đầu
Một vạt đất cỏ xanh rờn trước mặt
Mái tóc xanh bắt đầu pha sợi bạc
Nỗi vui buồn cũng khác ngày xưa
Chi chút thời gian từng phút từng giờ
Như kẻ khó tính từng hào keo kiệt
Tôi biết chắc rồi mùa thu cũng sẽ hết
Hôm nay non, mai cỏ sẽ già
-
Tôi đã đi mấy chặng đường xa
Vượt mấy núi mấy rừng qua mấy biển
Niềm mơ ước gửi vào trang giấy
Nỗi đau buồn dồn xuống đáy tâm tư
-
Em yêu anh hơn cả thời xưa
(Cái thời tưởng chết vì tình ái)
Em chẳng chết vì anh, em không đổi
Em cộng anh vào với cuộc đời em
-
Em biết quên những chuyện đáng quên
Em biết nhớ những điều em phải nhớ
Hoa cúc tím trong bài hát cũ
Dẫu vẫn là cung bậc của ngày xưa
Quá khứ đáng yêu quá khứ đáng tôn thờ
Nhưng đâu phải là điều em luyến tiếc
Xuân Quỳnh. Niềm đam mê vẫn chưa dừng cháy bỏng.
Bài thơ này mình chưa đủ (mọi thứ) để cảm nhận. Nhưng những đoạn hồi tưởng chính là thời mình đang đi đây. :) Năng lượng tràn đầy. :)
...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét