Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011

Chạm lòng đêm

Đã đồng hành cùng bóng đêm qua bao nhiêu lần rồi. Càng ngày càng mất phong vị riêng. Nhớ thuở xưa là cuộc hẹn hò tâm linh không định trước. Rồi những đêm lang thang một mình, bằng suy tưởng, nơi góc phòng chỉ có mỗi riêng ta thao thức, có thể là hoàn toàn im lặng, có thể là trôi theo một bản nhạc tới tận cùng.
Và mình đã chọn, phôi pha.
Ấy, không hẳn là tiếng Harmonica mở màn còn nhiều ám ảnh, nhưng chiều sâu của một đêm lung linh với thơ nhạc đã giúp mình vượt qua sự e ngại cuối cùng - nối linh thiêng vào đời - mà song hành, hữu thanh, vô ảnh.
Lại đọc lại văn của mình, như đọc nỗi lòng của ai đó xa lạ. Chỉ là được nắm trong tay rất nhiều mật mã, trong một chuyến hành trình khám quá những dấu chân mình đã qua. Ngỡ ngàng với những suy tưởng cũ, mình có lớn lên không? Hay mình đã già đi? Mà đôi lúc, vẫn giật mình vì những bước chân mình đã bước quá xa với tưởng tượng của bây giờ.
Lại ngắm nhìn mình, như nhìn một ai đó xa xôi. Chỉ là, có đủ thiện cảm và niềm vui, để lần tìm những nét quen thuộc trên gương mặt ấy, dáng dấp ấy. Mình chưa từng hình dung rõ nét được chính mình. Có thể, những gì mình đang thấy trước mắt, cái hình mà mình cho là mình ấy, cũng chỉ là ảo ảnh mà thôi.

Dạo này thức khuya, chân lại đau nhức nhối. Cái đau làm giấc ngủ không đủ làm thuốc của lãng quên. Phải trở dậy mà đối diện. Một mình, trong đêm tối, với cơn đau, mịt mù thật. Cái đau hiện hình thật rõ nét. Muốn im lặng mà không thể. Lại lụi cụi tự vỗ về mình. Yên đi nào, yên đi! Ầu ơ, ầu ơ...

Có chốn riêng của mình, trên gác, ngay đầu cầu thang. Có lúc ngồi đó gặm nhấm nỗi buồn. Có khi ngồi mơ tưởng. Lại có lúc ngồi xem ti vi, và cười một mình. Nó ở trên cao, tưởng như chỉ có một mình, vắt vẻo thế, nhưng giống như có chỗ dựa an toàn. Nơi đây nhìn ra, không có cửa sổ xanh, không có bước chân người, không có cơn gió thoảng, chẳng có nắng rong chơi. Chỉ là một góc trong nhà, nhìn ra đâu đó, và thấy những điều không thuộc về nơi đây.

Một khi thức khuya đã trở thành thói quen, tự nhiên thấy xa lạ với giấc ngủ sớm.
Những kiên nhẫn để cho mình "cường tráng" (chữ này nghe xa vời quá!) đã sớm gác kiếm đầu hàng sự biếng nhác của mình. Âu cũng là mình hành mình. Tội cho mình lắm chớ!

Mở máy tính lên để học bài. Sắp thi tiếng Hoa tới nơi rồi. Buồn quá đỗi buồn đi. Vì mình không có tý, kể cả "tí" siêng năng nào cả. Bị thế giới ảo cuốn vào. Đọc này đọc nọ, và thèm đọc bờ lốc của những đứa bạn. Thèm được thấy nó trải lòng lên trang giấy. Thèm được hiểu, những cảm giác của nó với mùa, với đời, với người, với bản thân. Thèm được gặp sự đồng cảm. Thật may là sắp bị cắt mạng rồi. He he.

            萍聚

别管以后将如何结束
bié guǎn yǐ hòu jiàng rú hé jiē shù

至少我们曾经相聚过
zhì shào wǒ men céng jīng xiàng jù guò

不必费心地彼此约束
bù bì fèi xīn dì bǐ cǐ yuē shù

更不需要言语的承诺
gèng bù xū yào yán yǔ de chéng nuò

只要我们曾经拥有过
zhǐ yào wǒ men céng jīng yōng yǒu guò

对你我来讲已经足够
duì nǐ wǒ lái jiǎng yǐ jīng zú gòu

人的一生有许多回忆
rén de yī shēng yǒu xǔ duō huí yì

只愿你的追忆有个我
zhǐyuàn nǐ dì zhuī yì yǒu gè wǒ

Giữa lúc học nghe tiếng Hoa, hay lôi bài này ra nghe để thư giãn. Thường là nghe và lẩm nhẩm hát theo, sau đó hát theo nho nhỏ, rồi vừa vừa, rồi hét toáng theo lúc nào cũng không biết nữa. Nghe hết nửa giờ học nghe tiếng Hoa. Mình thiệt chịu thua mình.
Nhưng công nhận giai điệu bài này cho mình cảm giác say đắm. :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét