Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

Nuối tiếc 19

Một buổi chiều. Nắng xuyên nhẹ qua tán lá, những tình khúc ngân vang, ly cà phê ngọt, và một quyển truyện hay. Mình đang lần tìm về phía quá khứ, khi mình là mình, vui vẻ những lúc đợi chờ.
Những bản tình ca chưa bao giờ rõ nét hơn thế. Những đoạn văn ấn tượng chưa bao giờ nhảy múa như thế. Khoảng trời tự do và niềm vui lúc cô đơn lại hiện hữu, thế giới lại lãng mạn, lại xông xênh, lại nghiêng ngả, lại huyền ảo, lại nhịp nhàng...
Đã phát hiện ra, quá khứ rất giàu có. Và những điều mình đã hi sinh cho tình yêu, không giản đơn như mình nghĩ. Những nốt nhạc lộng lẫy của thuở ấy, đã rung lên những điệu dịu dàng. Và những khoảnh khắc tuyệt đẹp, mơ mộng nhất, đã nằm lại với 19 yêu thương.
19, ngỡ mình sống trọn vẹn, nhưng không ngờ, vẫn làm cho người khác phải đau.
Tất nhiên, bước qua rồi, mình chẳng thể quay ngược đường đi, chỉ lặng lẽ nếm chút dư âm nồng đượm: Tiếc nuối!
Ừ, tiếc thật!
Tiếc để biết nâng niu hơn những khoảnh khắc quý giá đang tới. Tiếc để biết cách yêu thương mọi người. Tiếc, để hành trang của cuộc sống ngày hôm nay nặng trĩu những ân tình...
Có thể gọi đó là định mệnh. Là duyên số. Tất cả những gương mặt thân thương mình gặp trước ngưỡng cửa bước qua 19 thiêng liêng đều gieo cho mình hạt mầm tình yêu chân thành, thuần khiết. Mình có chăm chút không, mà lại ngỡ ngàng khi những nụ hoa đã bung những sắc màu? Vô tâm, cũng đáng trách lắm.
Tình cảm, là thứ có thể thay đổi!
Đúng rồi. Dù trong những hoàn cảnh nhất định, điều đó thật khó chấp nhận.
Dù sao, vẫn có một hình ảnh đẹp, một thời đẹp và một khoảng trời riêng đẹp. Sẽ nâng niu!
Tìm em, tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới 
Có người ngồi lắng nghe mình cả một buổi chiều. Ngồi yên, và cùng hòa mình vào những nốt nhạc. Chiều dịu êm đến thế? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét