Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

Còn Dung với Trịnh ca

Khuya lắm rồi. Thành phố vẫn chưa ngủ. Nhưng hai lần cửa cho ta chút yên tĩnh của buổi đêm. Và giữa những dòng nhạc miên man, blog của những đứa bạn trải ra trước mắt, chợt thấy mình nhỏ bé và yếu đuối trước bao nhiêu là xúc cảm, tượng hình, tư tưởng, câu chữ, thanh âm...

"Mắt biếc năm xưa nay đâu?"
Hỏi ai đấy? Hay cố kìm những liên tưởng xa xưa, về rất nhiều điều không thể quên. Mình vẫn khắc ghi trong lòng buổi tối ấy, và buổi sáng ấy.
Buổi tối nhận thêm một người chị, mở loa nghe tiếng chị học tiếng Anh, và tiếng chị cười.
Buổi sáng lênh đênh trên xe buýt số 53, thư thả đi trên con đường có nhiều cây. Lá me rơi rơi, mưa bụi lất phất, gió lả lướt trên không, bước chân rộn ràng và đầu óc hân hoan, Sài Gòn ngày ấy, trong mình, quá nên thơ. Và người chị từ thế giới ảo hiện ra quá tuyệt vời.
Hình như thêm một tuổi đời, cuộc sống càng hiện thực hơn với những góc cạnh của nó. Và những suy tưởng dường như ngày một thêm già nua. Sài Gòn ồn ào. Và nhiều nhiều nữa...
Sài Gòn cho mình rất nhiều. Những mùi đặc trưng của mỗi mùa, mỗi con phố. Những ngày mưa rất ngọt. Những người bạn thân mến. Những kinh nghiệm sống trước ngưỡng cửa cuộc đời. Những lần vấp ngã. Những chuyến đi. Những trưởng thành, những kiêu hãnh, muộn phiền. Cho mình tình yêu, và nỗi đau của con tim đã biết yêu... Cho mình những kỷ niệm cất trong nỗi nhớ. Những tột cùng đau đớn, phẫn uất... trước những cảnh đời...
Phải ngơ ngác trước những quyển tiểu thuyết đau đời, để viết những trong trẻo và thần tiên cho những con-người-mới... Có lúc thấy thật quá sức, có khi thấy đó là một sứ mệnh thiêng liêng.
Từng ngày sống, ngốn quá nhiều thời gian cho những việc vặt vãnh, tắm, giặt, ăn, ngủ,...
Mỗi ngày trôi, tiếc cho hôm qua nhiều hơn nhìn thẳng về phía trước, để đối mặt với hiện thực đang ngày một ghê gớm hơn.
Sẽ phải đi hết đỉnh của một đợt cảm xúc và ghi nhận về cuộc đời, để nhận ra phương hướng, hay chân lý, hay một điều gì đó thật sâu xa ẩn giấu sau những chuỗi mã của đời sống mình.
Đang yên vị trong một phòng trọ với những người mình quý mến. Thật vui! Vì những hạt mầm cả tin và nhiệt tình mình đã tùy tiện gieo khắp nơi, cuối cùng đã gặt hái được thật nhiều, cả những hụt hẫng, lẫn những yêu thương. Giữ được yêu thương, thấy yên bình biết mấy.
Đêm khuya rồi, còn Dung với Trịnh ca.
Nghĩ vẩn vơ, và giật mình nhận ra mình đang trở lại thời "ăn đêm".
Và buồn một tý khi không gặp được ai qua thế giới trong sợi dây cáp để thủ thỉ.
Từ bỏ một thói quen, đồng nghĩa với việc từ bỏ cả những người bạn tâm đắc ở đường giao nhau của thói quen ấy. Đáng tiếc quá đi thôi!
Thì ra mình vẫn cô đơn lắm! Hi hi.

Ngủ ngoan nghe!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét