Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Em đặt bàn tay lên vết thương

"Em đặt bàn tay lên vết thương..."
Câu thơ của nhỏ bạn cứ ám ảnh mình.  Vì lòng mình có vết thương, mà mình muốn được vỗ về an ủi.
Em đặt bàn tay lên vết thương
Nghe sợi tiếc đan vào nỗi nhớ
Nghe trở dậy dịu dàng, trăn trở
Tiếng hạt mầm của những niềm đau…

Em đặt bàn tay lên vết thương
Cố níu giữ những giọt màu kỷ niệm
Đừng chảy nữa, vết thương chưa lành miệng
 Em lấy gì bù đắp những ngày sau?
...
Nó như một vết bỏng ngay tay em đây vậy. Đỏ ửng lên, rồi thành một vết thương nho nhỏ, có đau, nhưng không ai ngoài em hình dung được nó đau như thế nào. Em ao ước được ai đó nhìn thấy, ai đó quan tâm, hỏi han,... nhưng thực tế, em cảm giác mình thờ ơ với ai đó muốn mở miệng hỏi. Phải rồi, vết thương là của riêng mình, và em muốn giữ nó như thuộc về thế giới của riêng em.
Bây chừ, vết thương đã lành rồi.
Da non đã kéo lên.
Bên trong vết thương màu cháy xấu xí là màu hồng của nhựa sống mới.
Rứa là mọi chuyện đã qua. Ta nương nhờ thời gian để đi qua những chuyện xảy đến với mình. Sẽ mờ phai đi, sẽ cũ đi, nhưng mà ta ngày một già đi... Vết thương đã lành rồi, em chẳng còn gì để trăn trở, suy nghĩ, em khép lại cho mình chuỗi ngày  đầy suy tư, ngơ ngác...
Đã có lúc từng nghĩ, ôi, thịt da này, chẳng qua xấu xí và đau đớn thế kia!
Bây giờ thì ổn rồi, những ai không gặp em mỗi ngày, sẽ chẳng bao giờ nhận ra có một vết thương nhỏ trên em. Càng chẳng bao giờ nhận ra em có một khoảng trời u ám vừa trôi qua.
Em đang sống cuộc sống của mình, cho lại hai lần của tuổi mười chí n.   Cho một người anh em hết lòng yêu quý.
Nhưng em kham không nổi.
Em vừa chăm sóc cho cái tôi của em, em lo cho cuộc sống thực của em, em còn lo những chuyện của tập thể mà em là cá nhân trong đó, em còn bao đồng lo chuyện của người ta, em vẫn mỗi ngày kéo mình ra ngoài cuộc đời, để nắm bắt những cơ hội thực tế, rồi, mỗi đêm, giữa những công việc bề bộn, tự tạo cho mình một chốn riêng để mơ màng...
Em đang nghĩ đến một mai, em lui về một góc của riêng em. Độc lập, tự tại, an vui. Em không muốn mình bị trói buộc bởi công việc, tiền bạc,... Tuổi trẻ chỉ vừa mới bắt đầu. Thử nếm mùi cuộc sống thật, em đã thấy vô vị và nhàm chán. Người ta mải mê theo đuổi cái gì, người ta sống không vì người khác, không vì cái đẹp, chẳng vì cái thanh cao... tại sao em phải sống theo, việc gì em phải sống khéo?
Cái nền tạo dựng nên con người em là của một thời khác, của thế kỷ trước. Cái thuở người ta hy sinh tất cả mọi yếu tố cá nhân cho dân tộc, cho người khác... Cái thời chữ NGHĨA đi đầu. Chợt thấy mình lạc hậu, và có tàn nhẫn với chính mình lắm không, khi phải thay đổi?
Vết thương em đã lành da. Em lại bắt đầu đón nhận những vết thương mới. Làm gì có trái tim nào đẹp nhất khi toàn vẹn đâu?
Cứ nghĩ đến ngày mình an toàn rời khỏi cuộc sống bát nháo, lui về ở ẩn ở một thảo lư xinh đẹp nào đó. Và nằm mơ những người bạn nào sẽ tới thăm? Chẳng biết qua bao năm sóng gió nữa, mình còn được bao nhiêu người bạn?
Đang đọc lại Kafka. Vẫn băn khoăn trước những lời đề ở trang đầu tiên của mình, liệu giữa giai đoạn bù đầu tối mắt tối mũi thế này, có nên dấn thân vào cuộc phiêu lưu dữ dội ấy không?
Thận trọng đọc từng trang. Thấy những vệt bút dạ quang do mình bắt chữ hồi xưa. Bây giờ vẫn phải đọc thật chậm để nắm bắt.
Thích thằng cu Quạ. Có khi nào, lui về ở ẩn, ta chỉ còn mỗi Quạ làm bạn thôi?
Có một buổi chiều cuối tuần thật vui.
Trời mưa. Cơn mưa hình chữ Xê.
"Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng rơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo thôn Đoài hát tối nay"
...
Mỳ Quảng Trí Hội An, đường Bàu Cát 2, nhất định mình sẽ trở lại. He he.
Hến xúc và mít trộn chợ Bà Hoa.
Rứa đó, vết thương đã lành.
Chào tuần mới! Sẽ rất nhiều vất vả trước mắt, trong tháng 4 này, nhưng hãy cố gắng hết sức mình, để khi qua tháng Năm ta sẽ an tâm ngơi nghỉ và rong chơi, không chút gì hối tiếc thời sinh viên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét