Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Lãng đãng

Chiều nay, gió lãng đãng. Hồn cũng lãng đãng. Vì được hội ngộ với một tâm hồn nghệ sỹ lớn, vì trong không gian ấy, khoảnh khắc ấy, và những ấn tượng ấy, thấy cuộc đời dành cho mình vẫn lắm những ái ưu.
Phải hỏi lòng mình, hỏi trái tim mình, khi nghĩ đến Tình yêu, khi Yêu. Mình nhận ra chất nghệ sỹ, là thực sự đam mê, là chân thành yêu ghét... Thấy nhẹ nhõm hơn với những níu kéo của một mối tình, vì ít nhất, vẫn cảm nhận được thói quen, được niềm vui và nỗi buồn, vì ít nhất, ta làm được như Trịnh "Cuộc đời đó, có bao lâu mà hững hờ?"
Sự chân chất của con người xứ Quảng, sự nồng nàn của một bậc trung niên, vẻ lãng tử của một chàng nghệ sỹ, và sự sâu sắc của người giữ gìn văn hóa Việt... cộng với tiếng ghi-ta, cộng với tiếng gió, với nét chiều, với sự rộn rã không lời của cây cỏ của thảo lư giữa lòng thành phố, vẽ lên một bức tranh tuyệt vời.
Giọng ngâm thơ và giọng ca, dắt díu những người trẻ chạm vào nỗi buồn, nỗi cô đơn của hữu của loài người, của cuộc đời.
Giữ tất cả để làm một kỷ niệm không quên!
Hương vị bánh bèo Quảng giữa lòng Sài Gòn, sách, những lời khuyên, và cả cơm gạo lứt...
Những tâm tình về Tình Yêu, về tuổi trẻ, về cuộc sống. Dù có sợ xa lạ, nhưng vẫn muốn giữ để làm một điều gì đó tri ân!
Đồng hương xứ Quảng gặp nhau giữa Sài thành, bỗng nhiên như người nhà, bỗng nhiên thân thương quá đỗi!
Cảm ơn chú!
Cảm ơn tình yêu!

"Yêu nhau một phút cũng đành
Miễn là phút ấy chân thành yêu nhau!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét