Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

Đi dưới cơn mưa

Chiều ni có mưa. Và Sài Gòn hối hả. Chỉ còn ta là đang trong những chuỗi ngày thong thả cuối cùng. Ngắm mưa, và cảm giác nỗi cô đơn đang chơi vơi, xa vắng.
Ta thèm trở về với ta xưa. Cái Ta ngơ ngẩn mỗi mùa đông khi những cơn mưa đến, viết những dòng nhật ký như thơ. Cái Ta lang thang trên chiếc xe đạp nhỏ, mưa che khuất tầm nhìn và những dòng hồi ức miên man. Cái Ta của ngày cũ...
Buổi chiều tới rất nhanh, bởi mây đen án ngữ mất khung trời. Gió theo mưa, ào ạt, chẳng biết buồn hay vui. Mình ngồi một mình ở sảnh D của trường, nơi những con gió thích lùa vào giỡn nhất. Vài hạt mưa thấm nhẹ lên áo. Những nốt nhạc ở hai tai nghe đã bật lên hết cỡ vẫn không cản nổi những tiếng nói cười xung quanh, tươi trẻ, náo nhiệt. Và những con chữ về Truyện Kiều nhảy múa trước mắt cũng không che được những giọt mưa đang ùa về rất gần. Mưa thấm lên áo. Cái lạnh bắt đầu thấm thía.
Ngóng mắt ra ngoài đường xem người ta có còn phải mặc áo mưa khi chạy xe nữa không, thấy sốt ruột và nhớ cái áo khoác quá đỗi. Lúc sáng đừng vì lười mà quăng nó ở nhà thì bây giờ đâu có ngồi bó gối mà bất lực nhìn ra, mưa đang nhảy nhót ở ngoài đấy. Sau cùng thì cũng dấn thân. He he. Một buổi chiều thật lơ mơ. Chẳng lãng mạn, vì những cú băng qua đường làm mình tỉnh táo hẳn. Lo sợ mình sẽ bị lạnh, rồi bị bịnh, ai dè vừa về tới phòng đã thấy nóng nực và tù túng rồi.
Sáng ni vừa học vừa ngáp ngắn ngáp dài, vì sao chẳng biết nữa. Nhìn quanh thấy mắt ai cũng lờ đờ.
Chiều ni thầy giảng bài như mọi khi, nhẹ nhàng, chuẩn mực, tỉ mỉ, thân thiện. Nhưng mà mình không sao xóa được hình ảnh chiều thứ hai. Thầy đội mũ bảo hiểm, vui vẻ đi thật nhanh lên cầu thang. Dáng đi nhanh nhẹn và năng động. Thầy trẻ trung hơn với những gì mình cảm nhận được ở trên lớp. He he. Thì ra con mắt mình già, nên nhìn ai cũng thấy già hơn so với thực tế.
Nhỏ bạn mới từ quê lên, cho một chục bánh ít. Một chục mười hai cái. Mình đã chia cho nhiều người. Bạn mình thơm thảo lắm, nên hẳn hắn sẽ rất vui khi mình chia tấm lòng của hắn đi muôn nơi rứa.
Sắp có đêm nhạc Trịnh, mình háo hức muốn chìm vào một không gian âm nhạc thật riêng quá! Ngày mai cả nhà sẽ hội nghị bàn hình chữ nhật để tính toán. He he.
Đang khủng hoảng tình cảm nhẹ. Ước gì người bạn thân trong anh quay về, cùng em sẻ chia như ngày xưa... Nếu không, em sẽ phải hối tiếc khi có người yêu mà để mất một người bạn thân...
Áp lực từ đủ thứ chuyện làm mình không có thời gian cho chính mình. Trông chờ vào người khác để có niềm vui thật quá viển vông. Chỉ sau đợt này nữa thôi, mình hứa là mình sẽ dành thời gian cho mình, làm những điều mình thích, mình muốn, mình cần,...
Chiều ni, rứa là chiều ni đã đi dưới cơn mưa. Cảm nhận thì nhiều, nhưng chưa đủ chín để trút lên con chữ. Chợt nhớ tới Trịnh.
"Chìm dưới cơn mưa, một người chết đêm qua".
"Chìm dưới đất kia, một người sống thiên thu".
Đi dưới cơn mưa... :)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét