Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Con người Mới

Có quá nhiều cảm xúc, và trong những phút giây ngượng ngịu với chính mình, có lẽ mình đã nói nhiều điều không hay chăng?
Chẳng có ai đủ tin tưởng để chuyện trò về một vấn đề đầy tính cá nhân này cả. Nhớ ngày trước, sau một chương trình của mình, đứa bạn nhìn mình với một con mắt khó hiểu, và nó không trả lời khi mình hỏi mình thuyết trình như thế nào? Có lẽ, vì mình đủ tự tin để người ta thấy rằng không cần phải phán xét nữa.
Hỏi anh. Gì cũng ờ. Ngày mai tuần mới, ta sẽ phải giải quyết cái chuyện lúc nào cũng ờ này thôi. Cứ đùa vui mãi rồi quên mất những lúc cần chân thành và nghiêm chỉnh.
Mới cắt tóc. Tóc ngắn lên, và "lộ" ra chất xoăn tự nhiên của mình. He he.
Má khen. Bé X khen. Cả nhà khen. Rứa là quá xịn. ;)
Mà cũng hay, gặp một anh thợ cắt tóc rất xịn. Biết nghe nhạc. Mình đang phải ngồi im mà phải lắc lư theo bản hòa tấu "Làm sao về được mùa đông. Dòng sông đôi bờ cát trắng..." Rồi "Riêng một góc trời", "Biển nhớ", cả những bài nhạc Pháp cổ điển nữa. Mình thích quá!
Anh ta còn biết chơi giuitar. He he. Anh ta còn có một bể cá toàn những con cá bé xíu, giông giống bể cá rất bự của nhà mình năm nào. Nhớ quá!
Anh ta có một kệ sách toàn những quyển sách kinh điển. Có những bộ sách mình đang nhăm nhe rinh về cho tủ sách của mình. Nhưng mà vẫn chưa đủ khả năng. Hi hi. Đọc "Cánh buồm đỏ thắm", thấy cuộc đời đẹp như mơ.
Tự nhiên nhớ đến một người bạn của thuở ấu thơ, khoảng chừng lớp bốn hay lớp năm. Hắn rất nhác học. Hắn là "phó tướng" của phe kia trong những lần có chiến tranh vào giờ ra chơi của lớp. Mình "chủ tướng" phe này, nên rất khoái bắt được hắn về để dần cho một trận nhừ tử, rồi đợi khi "chủ tướng" bên kia bắt được một tên "chiến tướng" nào đó của mình, thì lôi hắn ra để "trao đổi". Ôi, lại nhắc đến quá khứ hào hùng của mình rồi. Điểm đáng nói của tên bạn này là hắn rất đỏm dáng. Con trai, mà để tóc mái lòa xòa trên mặt, móng tay để dài, chuốt đẹp không ngờ, bàn tay cũng rất đẹp. Hắn có một sở thích buồn cười là hay lấy giấy bóng để gói quà tỉ mỉ cắt ra từng mẩu bé xíu, rồi vào giờ ra chơi, hắn hay đứng một mình giữa nắng, cầm một túm quăng lên trời cho bọn mẩu giấy lả tả rơi xuống, rồi thốt lên "Đẹp như mơ!" Ha ha ha. Thật là một kỷ niệm khó quên.
Tự nhiên hỏi, không biết đêm nay mình có mơ thấy một cánh buồm đỏ thắm đến rước mình đi, xa thật xa, không?
Mới coi một bộ phim tình cảm. Chàng  Ed có đôi mắt long lanh. Mình đọc được tình yêu trong đó. Trời ạ! Mình đọc được tình yêu trong mắt anh ta. Mới đầu tưởng mình có khả năng đọc được tình cảm từ đôi mắt. Sau rồi mới nhớ đó chỉ là phim. Nghĩa là tình yêu trong tim anh ta không thật nhưng nó vẫn được đưa lên đôi mắt một cách tài tình như rứa. Buồn chưa? Nghĩa là, mình chỉ có khả năng đọc được hình thức biểu hiện của tình yêu thôi, còn sự chân thực, nồng nàn và mãnh liệt, thì mình không thể.
Sự ngộ nhận có thể làm mình đau khổ hết một phần đời, và day dứt gần một đời. Ặc ặc.
Sự ngộ nhận có thể cho mình một trải nghiệm thật sự để nhạy cảm với tình yêu đích thực hơn.
Mình muốn yêu bằng con tim, không yêu bằng trí óc.
...
Chào ngày mới, chào tuần mới!
 :-)  :-x  :-*

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét