Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

Mắt biếc năm xưa nay đâu?

Đó là một tình yêu đơn phương nồng nàn.
Lần đầu tiên đọc, cô bé tuổi mười sáu là mình đã cảm thấy thật đau đớn trong lòng. Có lẽ đó là cái thuở mình vẫn còn tư tưởng "Quyển truyện nào cũng hấp dẫn, và phim nào cũng hay".
Lần thứ hai, là khi mới vào Sài Gòn học chưa được một tuần. Dùng mũi ngửi ngửi  để cảm nhận mùi của từng con phố thay đổi theo mỗi buổi đi học về, làm quen với cái oi nồng chưa được bao lâu thì mùa mưa đến.
Mưa làm mình ướt, và lạnh. Mình đứng một mình trong nhà sách, đợi chị, cái máy lạnh chết tiệt làm chân mình cóng, tay mình cóng. Mình cầm quyển "Mắt biếc" lên và đọc. Đọc nhanh thật nhanh. Và hơi ấm chẳng hiểu vì sao đã đến được với lòng mình. Sức mạnh của tình yêu ấy, đã làm ấm lòng mình.
Mua quyển truyện ấy về, mưa làm nó ướt, và trong đêm, mình đã ngồi tỉ mỉ viết những lời tha thiết vào đấy. Dặn lòng sẽ ôm nó thật chặt, cất nó thật kỹ, như một kỷ niệm khó phai.
Nỗi ấm áp không phải đầu tiên nhưng sâu sắc Sài Gòn đã tặng mình!
Thế mà, chợt nghe bài hát, chợt nghe câu hỏi "Mắt biếc năm xưa nay đâu?" Tự nhiên giật nảy mình. Sự quên lãng đã nhấn chìm nó vào một góc nào đó, trong một ngăn nào đó ngày xưa mình từng chỉn chu giữ gìn. Khe khẽ thôi, hồi ức. Ta sẽ lại lục tìm để thử xem bốn năm sau, "nồng nàn" còn cho ta được những ấn tượng gì? Để biết quý hơn những cảm xúc trong veo. Và bớt đeo mang đi, để đỡ bùi ngùi khi nhắc đến.
Sắp đến mùa mưa rồi. Mình lại nhớ cơn mưa đã đón mình vào ký túc xá. Ào ạt, lăn xả. Trong góc riêng nhỏ bé ấy, mình nhìn ra ban công đón mưa, đón cơn gió lạnh buốt, và mở ra, nâng niu trang đầu tiên của quyển truyện, nơi tuổi mười tám lần đầu tiên xa nhà tâm huyết ghi một lời khẳng định, một niềm tin vào sức mạnh của tình yêu.
Sắp đến mùa mưa rồi! Mình đã nhìn mây đen giăng ngang vòm trời Thủ Đức chiều nay, mà hỉ hả thốt lên như rứa. Mong có thật nhiều rảnh rỗi, để mơ màng cùng trời đất chuyển giao. Bởi,
sắp xa nơi này rồi! Có lẽ, sẽ lâu thật lâu! Nếu có trở lại thì cũng chỉ như người du khách dạo chơi. Mình không thuộc vào thành phố này nữa. Không còn cảm nhận mùi riêng của những con phố đi ngang qua, không hòa nhịp vào cái hối hả của dòng người... Như một người xa lạ!
Quê hương sẽ bù đắp cho tất cả, nhưng đột nhiên nghĩ đến ngày phải xa nơi đây, chợt nhói lòng như đứng trước một cuộc chia ly...
Sài Gòn ơi, những hạt mầm yêu thương tôi đã gieo khắp nơi này, có quả ngọt nào đơm để níu kéo bước chân? Và một mai, nếu vô tình có những mầm xanh kêu hãnh từ tình yêu tôi đâm chồi, hãy chăm sóc giúp cho thành phố thêm một nét xanh. Và tôi, khi ngẫu nhiên giao nhau với Sài Gòn trên một nẻo đường định mệnh, có thể ấm lòng khi nhìn thấy chút ngọt ngào đã gửi lại nơi đây.
Đêm trăn trở. Và hồi tưởng. Và chút ngại ngùng khi định chìm vào giấc ngủ, bởi cơn mơ trưa nay còn ám ảnh đến tận bây chừ. Khát vọng vẫn còn, nhưng hy vọng thì mất.
Lại dàn ra những trang nhật ký của bạn bè. Vẫn những con chữ, cảm xúc cũ. Nhưng cảm nhận đã có chút khác xưa. Và như rứa, ta xa dần tháng ngày cũ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét